Nói ra thật êm tai, bất quá đáng tiếc không có ý kiến xây dựng.
Hoàng đế trong lòng không hàilòng, nhưng cũng không thể không lưu mặt mũi cho thái tử trước quầnthần, hắn hàm hồ khen vài tiếng liền phất tay làm thái tử lui sang mộtbên.
Hắn bị tửu sắc ăn mòn, giọng cóchút khàn khan, uy nghiêm cũng chỉ phụt ra ở hai mắt, hắn quét ngangdưới chân mình, nhìn bên dưới các trọng thần quốc gia đều cúi đầu, đánglẽ lúc này phải ngẩng cao đầu, tự tin tràn đầy vì hắn bày mưu tính kế.
Một đám phế vật không dùng được, lúc đại sự do thời tiết thì líu ríu chỉ trích ông trời, hiện tại cóviệc, tất cả đều thành căm như hến, không rên một tiếng.
Càng nhìn giận càng lớn, hoàngđế không có hăng hái nghị sự, vung tay lên để lão thái giám bên cạnhtuyên bố bãi triều mà vội vã trở về ngự thư phòng. Thái tử đi theo hoàng đế, liều mạng tự hỏi vừa rồi phụ hoàng hỏi hắn vấn đề, hắn trong lòngrõ ràng biết trên triều đình đáp án kia bất quá là tạm thời, lừa dối quá quan, hoàng đế tịnh không hài lòng, chờ một lát tới ngự thư phòng, hắnnhất định chuyện xưa nhắc lại, đến lúc đó nếu còn muốn có lệ, hắn sẽ tìm người đứng đầu giải quyết.
Tới ngự thư phòng, cái mông cònkhông có tọa ổn, hoàng đế nổi giận đùng đùng đối bên cạnh lão thái giámnói, "Tuyên chỉ, lệnh thất hoàng tử Nhan Hi tới ngự thư phòng yết kiến."
Bệnh thì uống thuốc, hoàng đếhiện tại tuy rằng tìm không được nguyên nhân làm hắn khó chịu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-nhot-vong-quoc-cong-chua/3030316/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.