Nàng đang nghĩ ngợi làm thế nào để rút tay về, Nhan Hi bỗng nhiên thở dài một tiếng thỏa mãn, "Vi vi, tối nay trời tốt như vậy, không bằng theo ta ra khỏi thành đi đến một nơiđặc biệt."
Đào Tiểu Vi trợn mắt, ra phủ? Ra khỏi thành? Mê hoặc thật lớn a, nàng không nhớ rõ lần trước ra ngoài là cách đây bao lâu, dường như từ sau khi tới yến quốc, nàng đã không cónhững ký ức như vậy.
Quả nhiên biểu cảm của nàng vẫn như trước đây, Nhan Hi nhàn nhạt liếc nhìn nàng.
Cửu Đĩnh không đợi phân phó, lập tức chuẩn bị tốt chiến mã.
Đầu tiên Nhan Hi bế Đào Tiểu Vilên ngựa rồi mình một cước nhảy lên, tiêu sái ngồi vào phía sau nàng,hai tay bao lấy nàng trong ngực, hai chân thúc bụng ngựa, phi nhanh màđi.
Đào Tiểu Vi khẩn trương lùi về phía sau, đến khi lưng kề sát ngực Nhan Hi, lúc này mới hơi chút thả lỏng, con mắt mở to.
"Sợ?"
Lắc đầu.
"Không có việc gì, ta sẽ không để ngươi ngã."
Gật đầu.
"Có phải sợ, nên nói không được."
Đào Tiểu Vi không nghĩ ra, ngữkhí Nhan Hi chính là đùa cợt hay sủng nịch, nàng lửa giận bốc cao cầmlấy tay áo Nhan Hi, "Ai nói ta sợ, ngươi đưa dây cương cho ta, để tự takhống chế."
Nhan Hi đưa dây cương tới tay nàng, hắn mệt mỏi rã rời nhắm lại mắt, hai tay ôm ở thắt lưng nàng.
Trong tay nắm dây cương, nàng để ngựa tùy ý rong ruổi, mà ngự chạy cũng không nhanh lắm, Đào Tiểu Vi hơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-nhot-vong-quoc-cong-chua/3030222/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.