Phòng trò chơi ở Tú lâu Đào TiểuVi sớm đã không tới đó nữa, lúc nhỏ nàng bất tri bất giác dần dần rời xa nó, nơi đó đã từng cho nàng vô số niềm vui, nhưng hơn nửa năm nay nàngcũng không bước vào.
Súng bắn nước là món nàng thíchnhất, chiếc xe ngựa nhỏ được điêu khắc giống như thật, còn nhiều thứnàng còn chưa khám phá nhưng cũng chẳng còn tâm tư nào mà ngoạn, cuốicùng cầm trong tay nàng chỉ còn lại búp bê vải đã thập phần cũ nát nàngtrở lại ngựa gỗ ngồi xuống.
Cuộc sống không có Nhan Hi, nàng xem búp bê chính là thế thân của hắn, ban đêm nàng ôm búp bê mà nhớ đến Nhan Hi, đến khi lửa giận lại phát lên, búp bê này lại biến thành nơinàng trút giận, dù đánh thế nào nó đều lẳng lặng mỉm cười nhìn nàng,dường như tận lực bao dung tất cả xấu tính của nàng.
Nàng không cần hắn như búp bê kia, chỉ cần có hắn ở bên.
Nàng đem búp bê đặt ở trên ngựagỗ, mặt lẳng lặng nàng cắn môi ngăn không được nước mắt chảy ra, là lỗicủa hắn, dựa vào cái gì đã trở về còn muốn nàng làm ra bộ dường nhưkhông có việc gì, khuôn mặt tươi cười chào đón.
Vô thức trong lòng nàng tínhtoán thời gian, lúc này Người xấu hẳn là đã vào phủ, được mọi ngườicuồng nhiệt sùng bái vây quanh, đi qua sân chằng chịt người một đường đi tới nội viện, sẽ uống trước trà, lại nghe quản gia lải nhải, sau đó làm gì? Ăn cơm chiều? Đọc sách? Ngủ?
Đến bây giờ hắn cũng không pháthiện nàng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-nhot-vong-quoc-cong-chua/3030214/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.