Lúc xuất binh, Nhan Hi đã dự đoán đại khái mất một năm rưỡi có thể đánh hạ ngụy quốc.
Nhưng người tính không bằng trời tính, hắn dũng mãnh phi thường, dù sao cũng không thể trong nháy mắtlàm thay đổi tình thế trên chiến trường được. Con bài trong tay Ngụyquốc hoàng đế chưa lật ra hết trước mặt Nhan Hi, mà phía sau hoàng đếYến quốc lại cà lơ phất phơ để nhi tử mà ông cho là vạn năng phải từnghồi thúc giục việc tiếp tế lương thảo, tiếp viện quân đội tướng lĩnh.
Hắn cho rằng Lão Thất nhà hắn có thể biến ra sao, nên mới không quan tâm như vậy.
Chiến tranh là như thế sao?
Bất quá, dưới tình huống càngbất lợi càng làm cho Nhan Hi mỗi khi bắt được một có hội, càng cố gắngnắm bắt triệt để, từ biên cảnh một đường đánh giết đến tây nam - kinhthành của Ngụy quốc. Chỉ bất quá, tốn hao thời gian lớn hơn dự tính. Lúc Nhan Hi đem quốc cờ của Yến quốc cắm ở hoàng cung ngụy quốc, tính lạitừ lúc xuất binh đến nay đã tròn năm năm.
Bầu trời nổi lên trận mưa nhỏ rả rích, năm năm chinh chiến, Nhan Hi đã thêm vài phần trầm tĩnh, chỉ làsát khí trong đôi mắt đen lạnh kia càng tăng thêm, làm thế nào cũngkhông che giấu được.
Ngày phá thành Nhan Hi thaychiến giáp, vẫn là quần áo bố y trang phục thư sinh hắc sắc, nhuyễn kiếm vẫn hoàn ở đai lưng, nếu như hắn có thể đè xuống một thân sát khí kia,sợ là ai cũng không thể tin rằng, nam nhân thư sinh tuấn dật tiêu sáinày lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-nhot-vong-quoc-cong-chua/3030204/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.