Edit: Cua🌷_
Bệnh cảm này khả năng phải truyền cho người khác thì mới tốt lên được.
Vài ngày sau khi Yến Hoa khỏi sốt, Giang Dã lại lên cơn sốt.
Nó còn còn tệ hơn cả Yến Hoa.
Yến Hoa đứng bên giường, cầm nhiệt kế nói: "38.5"
"Đến bệnh viện tiêm, đừng nhịn."
Yến Hoa tìm áo len và áo khoác cashmere của Giang Dã đặt cạnh giường, cầm tay Giang Dã kéo dậy.
Số lần sốt hay cảm lạnh của Giang Dã trước giờ chỉ đếm trên đầu ngón tay, nhưng mỗi khi ốm thì lại rất nặng, người thường ngày hoạt bát năng nổi lại đang lảo đảo dựa vào ngực Yến Hoa như người không xương.
“Em không muốn đi bệnh viện đâu.”
Yến Hoa sờ trán Giang Dã nói: “Nếu không đi bệnh viện, em sẽ tự thiêu chết.”
Giang Dã ngẩng đầu lên từ trong ngực Yến Hoa, “Em không còn sức.”
“Anh sẽ chở em đến đó, em không cần dùng sức.” Yến Hoa đặt tay lên lưng Giang Dã, an ủi hắn.
Giang Dã chớp chớp mắt, “Em không có sức mặc quần áo.”
Yến Hoa cụp mắt xuống hỏi: “Vậy anh mặc cho em được không?”
“Được.” Giang Dã sẵn sàng đáp ứng.
Yến Hoa cởi cúc áo của Giang Dã, không quên nói: "Em đang bị cảm, thành thật một chút."
Giang Dã nghiêm túc nhìn động tác của Yến Hoa đáp "Em rất thành thật, không hề cử động xíu nào."
"Là anh cởi quần áo của em mà."
Yến Hoa tiếp tục cởi cúc áo, không để ý tới lời nói của Giang Dã.
Giang Dã đã chơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-nhoc-dang-thuong-mot-tay-nuoi-lon-cong-roi/3442773/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.