Chương trước
Chương sau
Yến Hoa đứng ở cửa bếp, trầm mặc nhìn căn bếp bừa bộn, súp bắn tung tóe khắp nơi, còn có một nửa con gà mái già dính lên trần nhà không thể rơi xuống.

Một lúc sau, Yến Hoa mới bình tĩnh lại, hỏi Lục Cửu và Lục Thất: “Hai người không sao chứ?”

“Không sao ạ.”

“May mà bọn em trốn kịp thời.” Lục Thất thở phào.

Giang Dã nhìn quanh nhà bếp nói: “Tìm nhân viên dọn dẹp đi.”

“Tối nay tới nhà hàng Phong Tử ăn tối, hai người đừng làm nữa.”

Nói xong, hắn vòng tay qua eo Yến Hoa, đẩy anh ra ngoài nói, "Ra ngoài thôi kẻo nó lại nổ."

"Chúng ta tới nhà hàng Phong Tử đợi trước."

Giang Dã nóng lòng đưa Yến Hoa rời khỏi hiện trường "vụ nổ" để ngăn chặn hai người kia gây ra một sự cố khác.

Cuối cùng, bốn người gọi một bàn đồ ăn tại nhà hàng Phong Tử, Lục Thất cố gắng kéo lại một ít tôn nghiêm trên bàn ăn.

"Thầy, anh đợi bọn em, lần sau nhất định sẽ nấu được một món ăn ngon."

Yến Hoa cũng không đả kích sự tự tin của bọn họ, nhưng Giang Dã lại ngước mắt lên nhắc nhở: "Vậy lần sau chuẩn bị xong thì hãy gọi bọn tôi tới."

"Nếu không nó lại phát nổ."

Nấu một bữa ăn mà như kiểu thí nghiệm hóa học.

Giang Dã lo lắng bọn họ sẽ vô tình làm bị thương Yến Hoa.

Yến Hoa nghĩ đến một nửa con gà mái không thể rơi xuống trên trần nhà, mím môi nói: "Lần sau hai người đừng dùng nồi áp suất, quá nguy hiểm."

Giang Dã nói thêm: “Nhớ đền một cái nồi áp suất mới cho bọn tôi.”

Trên bàn ăn ngoài bốn người bọn họ còn có Phong Tử và Trần Tĩnh.

Nghe xong vụ việc của Lục Cửu và Lục Thất, Phong Tử nhấp một ngụm rượu nói: “Sao hai người không đến làm đồ đệ trong tiệm của anh trong một tháng? Tay nghề nấu ăn của các người thật khó mà diễn tả.”

"Huấn luyện trong một tháng, đảm bảo sẽ nấu ngon hơn cả thầy của các cậu luôn."

Yến Hoa nhấp một ngụm rượu, trả lời Phong Tử: "Nếu cậu tự tin như thế thì cứ để Lục Cửu tới đây học nấu ăn."

Yến Hoa thật sự rất giỏi nấu nướng, hiếm có người nào nấu nướng thành thạo như anh.

Trước kia dạy Giang Dã nấu ăn cũng không có khó khăn gì, chủ yếu do Giang Dã học mọi thứ rất nhanh, ngoại trừ lần đầu tiên không khống chế được cho quá nhiều nước vào mì.

Nhưng Lục Cửu lại cực kỳ có tính “sáng tạo”.

Cậu ta dám cho bất cứ thứ gì vào nồi...

Khi Yến Hoa nhìn thấy nửa củ hành tây trong bát mì trong suốt, anh đã không còn hy vọng gì vào việc nấu nướng của Lục Cửu nữa.

Nghĩ tới đây, Yến Hoa không khỏi lắc đầu, yên lặng uống rượu.

Yến Hoa sẽ không uống rượu trong các bữa ăn, nhưng khi có Phong Tử ở cạnh thì lại khác.

Phong Tử bình thường sẽ uống rượu trong lúc ăn cơm, nhưng uống một mình lại rất chán cho nên mỗi khi gặp Yến Hoa đều muốn anh uống cùng mình.

Thấy Phong Tử uống ngày càng nhiều, Giang Dã nhắc nhở: “Tối nay anh Kiều còn phải ngắm trăng với em.”

Phong Tử uống hết rượu trong cốc, “Rồi rồi, biết rồi, thì cứ đi ngăm trăng đi, anh không thèm uống với anh trai em nữa."

"Trong lòng anh, thằng em kết nghĩa này sao có thể so sánh được với người kia đúng không, Yến Hoa?" Phong Tử cố ý trêu chọc Yến Hoa.

Yến Hoa lười nói chuyện với Phong Tử: “Cút đi.”

Ăn xong, Yến Hoa và Giang Dã ngồi trên sân thượng, gió chiều tháng mười ngày càng lạnh, đêm đen tĩnh lặng, trăng tròn treo cao trên bầu trời.

Yến Hoa dựa lưng vào ghế, nheo mắt lặng lẽ nhìn trăng.

"Anh Kiều?" Giang Dã quay đầu lại gọi.

Yến Hoa sửng sốt một lát rồi đáp lại.

"Anh say rồi sao?" Giang Dã thấy phản ứng của Yến Hoa có chút chậm chạp thì không khỏi hỏi.

“Không.”

Tửu lượng Yến Hoa không tệ, chưa đến mức uống hai ly đã say.

“Vậy anh đang suy nghĩ cái gì?”

“Đang nghĩ đến mặt trăng.”

Yến Hoa nhìn Giang Dã chậm rãi mỉm cười: “Không phải em nói muốn ngắm trăng à?”

“Sao giờ còn hỏi anh đang nghĩ gì?"

Giang Dã lại gần, nắm tay anh nói: "Em thấy anh có vẻ buồn ngủ."

"Nếu buồn ngủ thì chúng ta về nhà ngủ nhé?"

"Không.” Yến Hoa chưa muốn đi ngủ.

Giang Dã tựa đầu vào vai Yến Hoa nói: “Năm sau chúng ta sẽ cùng nhau ngắm trăng.”

Yến Hoa đặt lòng bàn tay ấm áp lên khuôn mặt của Giang Dã: “Mỗi năm chúng ta đều sẽ cùng nhau ngắm trăng.”

"Được, anh nhớ đấy."

"Sẽ nhớ."

Ánh trăng sáng lạnh lẽo chiếu xuống hai người đàn ông, từ trên sân thượng nhìn xuống, dễ dàng trông thấy ngàn vạn ngọn đèn xa xa, một dòng sông cùng các ngôi sao lấp lánh.

Yến Hoa cụp mi xuống, nhìn cầu Nam Giang phía xa, anh không khỏi nhớ đến Tết Trung thu năm anh mười lăm tuổi.

Lúc đó anh đang học việc tại đại lý ô tô xây dựng, mọi người xung quanh đều đã về ăn Tết, chỉ có một số nhân viên không quê quán ở Nam Giang và anh, vốn là người địa phương nhưng lại vô gia cư còn ở trong cửa hàng.

Đêm đó, anh ngồi trước cửa hàng, cô đơn ngước nhìn vầng trăng trên bầu trời.

Anh đang nghĩ, khi nào anh mới có gia đình bên cạnh?

Tất cả những gì anh muốn chỉ là một gia đình.

Yến Hoa mười lăm tuổi có quá nhiều ảo tưởng về gia đình, nhưng anh cũng biết rằng điều này là không thực tế.

Mẹ mất, bố không quan tâm.

Anh không còn gia đình nào nữa.

Anh thậm chí còn không biết liệu mình có thể sống được đến mười tám tuổi hay không, bởi vì mỗi ngày trôi qua đều quá khó khăn.

Nhưng sự thật, anh không chỉ đang sống đến năm mười tám tuổi, anh còn đang sống đến hai mươi sáu tuổi.

Và sẽ còn sống tới rất lâu trong tương lai.

Anh có một gia đình bên cạnh, có một người sẽ luôn yêu thương anh.

Cơn gió chiều xuyên qua cổ áo, thổi vào làn da hơi ẩm mát, vòng xoáy ký ức dần dần biến mất trong đầu.

“Tiểu Dã.”

"Em đây."

Yến Hoa nhìn Giang Dã lặng lẽ bên cạnh, lời nói nhẹ nhàng nhưng đầy chắc chắn.

“Anh yêu em.”

Giang Dã nghi hoặc ngẩng đầu lên, trong lòng tràn ngập vui mừng không ngờ tới.

“Em cũng yêu anh rất nhiều.” Hắn trả lời còn nhanh hơn cả những suy nghĩ trong đầu.

Nhưng sững sờ một lát, hắn mới ý thức được điều gì, có chút thất vọng nói: "Anh say rồi, ngày mai anh lại quên mất."

Yến Hoa nói với Giang Dã rất rõ ràng, "Anh không say, anh tỉnh táo, ngày mai anh vẫn sẽ nhớ rõ."

"Vậy tại sao đột nhiên anh lại nói yêu em?" Giang Dã chưa bao giờ nghĩ rằng Yến Hoa lại đột nhiên nói yêu mình, bởi vì hắn luôn là người chủ động nói ra lời yêu.

Đây là lần đầu tiên Yến Hoa chủ động nói yêu hắn.

“Bởi vì anh yêu em nên anh muốn nói cho em biết.” Yến Hoa thẳng thắn bày tỏ tình yêu của mình với Giang Dã.

Tuy rằng tối nay Giang Dã không uống rượu, nhưng hắn lại thấy say bởi lời yêu của Yến Hoa.

“Em cũng yêu anh.” Giang Dã lặp lại mấy lần.

Có nhiều cách khác nhau để bày tỏ tình yêu, dù bằng cách nào, Giang Dã đều muốn Yến Hoa hiểu được tình yêu vô tận của hắn.

Yến Hoa cũng đáp lại, tiếp tục ngắm trăng.

"Vậy anh yêu em từ khi nào?" Giang Dã hỏi.

"Anh vẫn luôn yêu em." Yến Hoa nghi hoặc nhìn Giang Dã.

Giang Dã nói: “Không phải tình anh em, mà là tình yêu.”

Yến Hoa trầm mặc một lát, mơ hồ nói: “Anh cũng không biết.”

Nhìn kỹ hơn, anh cũng không biết chính xác tình yêu của mình dành cho Giang Dã biến hóa từ khi nào.

Có lẽ đây không phải là một sự thay đổi mà chỉ là một hình thức bổ sung.

Tình yêu sẽ chỉ tăng lên và không bao giờ biến mất.

Anh có tình yêu của anh trai, tình yêu của người nhà và tình yêu của người yêu dành cho Giang Dã.

Anh yêu Giang Dã, bất kể là loại tình yêu nào, anh đều yêu không dè dặt.

Tình yêu của Giang Dã dành cho Yến Hoa cũng như vậy.

Nếu tình yêu là một chiếc thuyền nhỏ ra khơi thì tình cảm gia đình sẽ bảo vệ con thuyền nhỏ mang tên tình yêu của Yến Hoa và Giang Dã, đồng thời thêm gạch ngói vào đó để khiến nó trở thành một con tàu bất diệt, có thể chống chọi với sóng gió, ra khơi với biển đời, cưỡi gió và sóng để cùng nhau đi đến điểm cuối chân trời.

Yến Hoa dừng một chút rồi hỏi: “Còn em thì sao?”

Giang Dã cẩn thận suy nghĩ, “Em không biết, có lẽ là lúc em còn học ở Ôn Dương.”

“Chỉ cần anh không đến gặp em, em sẽ cảm thấy rất buồn, ngày nào em cũng ở đó mà không biết khi nào anh Kiều mới đến gặp em."

Yến Hoa cũng nhớ lại những năm đó và giải thích: "Lúc đó cả đội thực sự rất bận, anh không thể dành ra nhiều thời gian đến thăm em mỗi tuần, hơn nữa em còn phải tham gia rất nhiều trường luyện thi."

Giang Dã cũng biết tình huống lúc đó, "Lúc đó Giang Thành luôn nói về anh."

"Ông ta nói gì về anh?" Yến Hoa thực sự không biết điều này.

Giang Dã nắm lấy tay trái của Yến Hoa, hôn lên vết sẹo trên lòng bàn tay anh nói: “Ông ta nói chỉ cần anh yêu đương và kết hôn thì sẽ không còn quan tâm đến em nữa."

"Sao có thể?” Yến Hoa vô thức vặn lại.

Chưa kể Yến Hoa sẽ không yêu, không kết hôn với người khác, cho dù có yêu anh cũng sẽ không buông bỏ Giang Dã.

Đối với Yến Hoa, Giang Dã luôn là thành viên quan trọng nhất trong gia đình.

Giang Dã đặt tay Yến Hoa vào lòng nói: “Ông ta luôn nói rằng anh không còn ở bên em nữa khiến em càng ngày càng lo lắng.”

“Em sợ nếu anh có người khác thì sẽ không cần em nữa."

"Không đâu." Yến Hoa giơ tay xoa xoa mặt Giang Dã, an ủi hắn.

Nghĩ đến chuyện năm đó, trên mặt Giang Dã hiện lên một nụ cười nhẹ nhõm: “Trong những năm đó, sinh nhật năm nào em cũng chỉ ước một điều thôi.”

“Hy vọng anh Kiều sẽ không yêu và kết hôn với người khác, hy vọng anh vĩnh viễn ở bên cạnh em."

"Trách không được em chưa bao giờ nói ra nguyện vọng cho anh biết." Cuối cùng Yến Hoa cũng hiểu vì sao lần nào sinh nhật Giang Dã cứ thần thần bí bí.

"Nhưng may mắn thay, điều ước của em đã thành hiện thực." Giang Dã hôn Yến Hoa và không nói gì nữa.

Sau khi hai người hôn nhau dưới ánh trăng một lúc, Giang Dã lại trở nên ngứa ngáy tay chân.

“Để kỷ niệm lần đầu tiên Kiều Kiều chủ động nói yêu em, tối nay chúng ta không nên ăn mừng sao?”

Yến Hoa quay đầu không để ý đến hắn, không cần suy nghĩ cũng biết ăn mừng trong miệng hắn có ý gì.

“Anh Kiều.” Giang Dã vòng tay qua eo Yến Hoa làm nũng, “Được không?”

Yến Hoa cấm đoán: “Không được làm tình.”

“Sao anh lại như thế này, anh Kiều.” Giang Dã ấn Yến Hoa vào sâu trong ngực, vùi đầu vào hõm cổ anh tỏ vẻ đáng thương.

Yến Hoa vò đầu bứt tóc, biết rõ Giang Dã sẽ không bỏ cuộc cho đến khi anh đồng ý.

"Anh Kiều ơi"

"Anh Kiều à."

"Anh đồng ý em đi mà?"

Yến Hoa không nói gì, Giang Dã giống như một con chim cứ hót líu lo và gọi anh Kiều.

Yến Hoa mệt mỏi đến mất kiên nhẫn, nhéo cổ Giang Dã, thỏa hiệp: “Chỉ lần này thôi.”

“Dạ!” Giang Dã lập tức ngẩng đầu, sốt ruột hôn lên mặt Yến Hoa.

“Vậy bây giờ anh gọi em là 'anh ơi' đi?”

Yến Hoa khẽ mắng: “Không biết lớn nhỏ.”

“Dù sao thì lát nữa anh cũng phải gọi.”

“Được không?”

“Không.”

“Cứ như vậy đi."

"Luyện tập trước."

"Cái này cần gì phải luyện tập?"

"Lỡ như đến lúc đó anh ngại không muốn gọi thì sao? Gọi một tiếng em nghe thử."

"Không."

"Kiều Kiều, rõ ràng vừa rồi anh đã đồng ý với em." Giang Dã ngẩng đầu nhìn Yến Hoa bằng đôi mắt đen láy và sáng ngời.

Yến Hoa cụp mắt xuống, giãy dụa trong lòng, tuy trước đây từng gọi anh Tiểu Dã là để làm hài lòng đứa trẻ, nhưng bây giờ ý nghĩa của cách gọi này đã khác.

"Về nhà rồi gọi." Đây là sự nhượng bộ cuối cùng của Yến Hoa, anh luôn có cảm giác nếu như nói trên sân thượng sẽ bị người khác nghe thấy.

Giang Dã đề nghị: "Vậy em sẽ cõng anh xuống."

Yến Hoa khó hiểu hỏi: “Tại sao?”

“Bởi vì sau khi xuống, anh có thể nói là "Cảm ơn anh vì đã cõng em nha.” Giang Dã rất chu đáo giúp Yến Hoa dàn dựng hiện trường.

“Không.”

“Tại sao không?”

Yến Hoa im lặng một lúc, sau đó nghẹn họng nói nhỏ một câu.

“Em có thể tự mình đi bộ, không cần anh cõng đâu.”

Những cuộc trò chuyện ngắt quãng giữa hai người dần dần biến mất dưới ánh trăng, nhưng âm thanh trong phòng 501 vẫn không hề ngừng lại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.