Có lẽ tinh thần Giang Dã đang không ổn định nên Yến Hoa không đẩy hắn ra nữa, để mặc hắn ôm mình hồi lâu.
Giang Dã liếc nhìn đồng hồ trên tường nói: “Muộn rồi, ngủ thôi.”
Hắn buông tay ra, không ôm anh nữa.
Nhưng trong nháy mắt hắn buông tay ra, Yến Hoa đột nhiên mở miệng nói: "Tiểu Dã, em chưa bao giờ là gánh nặng đối với anh."
Cõi lòng đang đắng chát của Giang Dã lại cảm nhận được chút ngọt ngào vì câu nói này.
Nhưng hắn cũng biết, ý của anh là hắn không phải là gánh nặng đối với anh chứ không phải tình cảm của hắn.
Tức là tình cảm của hắn thực sự đã khiến Yến Hoa cảm thấy phiền lòng.
Giang Dã không hỏi nữa, hắn đang học cách dừng lại khi cảm thấy đã đủ.
Hắn quay người bước vào phòng tắm mà không nói thêm lời nào.
Yến Hoa cau mày nhìn bóng lưng cô độc của Giang Dã, trong lòng cảm thấy một nỗi buồn không rõ.
Giang Dã chưa bao giờ là gánh nặng đối với anh, dù là bản thân hắn hay những suy nghĩ của hắn, từ đầu đến cuối chưa bao giờ là gánh nặng của Yến Hoa.
Đám cưới của Bàn Tử diễn ra vào cuối tháng 8, anh ta đã gửi thiếp mời cho mọi người trong cửa hàng, đặc biệt là Yến Hoa, Giang Dã và Trương Văn Minh.
“Đừng quên anh là phù rể đó.”
Yến Hoa ừ, tỏ ý mình đã nhớ rõ.
Những nhân viên khác nói đùa: “Ông chủ lớn và ông chủ nhỏ đều đẹp trai như thế, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-nhoc-dang-thuong-mot-tay-nuoi-lon-cong-roi/3415919/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.