Edit: Cua
Khi Yến Hoa cúp điện thoại trở lại phòng khách, không khí im lặng đến mức không ai lên tiếng.
“Sao thế?” Yến Hoa phá vỡ sự im lặng, khó hiểu bật cười.
“Không có gì.” Phong Tử dập tàn thuốc, không nhắc lại chủ đề này nữa.
Yến Hoa thản nhiên liếc nhìn ngoài cửa sổ, tiếng mưa vẫn chưa ngớt, “Bên ngoài trời vẫn mưa, lát nữa có ra ngoài không?”
Nhiễm Bạch Lộ nói: “Lát nữa chúng ta đi ăn tối, xem xung quanh có bảo tàng gì không.”
Yến Hoa đáp lại, cũng không phản đối.
"Sao vậy?" Yến Hoa chú ý tới Giang Dã luôn cúi đầu không nói chuyện, tựa hồ như tâm tình không tốt.
Giang Dã lắc đầu, hắn giống như bị rắn cắn, bị nọc độc của chúng chặn thanh âm, nó lan tràn toàn thân khiến hắn đau đớn không nói được lời nào.
Hắn nhấc chân đi lên lầu, Yến Hoa tò mò đi theo, mãi đến khi vào phòng mới hỏi: “Sao em lại không vui?”
Giang Dã dựa vào cửa, ôm chặt người trước mặt vào lòng.
Yến Hoa còn chưa kịp đẩy hắn ra thì đột nhiên nghe hắn nói.
"Anh Kiều, em xin lỗi."
Giọng nói của Giang Dã tràn ngập sự đau đớn không thể diễn tả được.
Bàn tay đang định đẩy ra của Yến Hoa chậm rãi hạ xuống, nhẹ nhàng hỏi: "Sao vậy?"
Giang Dã hồi lâu không nói gì, nhưng vòng tay ôm lấy Yến Hoa lại càng siết chặt hơn, sợ người trong ngực sẽ bị đẩy ra, sẽ quay lại hành lang tối tăm nếu hắn buông tay vào lúc này.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-nhoc-dang-thuong-mot-tay-nuoi-lon-cong-roi/3386612/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.