Sau khi tâm sự xong, Yến Hoa và Nhiễm Bạch Lộ ngồi thêm một lúc lâu nữa rồi mới trở về.
Giang Dã thỉnh thoảng lại đi qua đi lại trong nhà, không ngừng suy nghĩ Yến Hoa đang làm gì, buổi tối có về nhà không?
Hắn gần như bị những ảo tưởng của chính mình đè ép đến nghẹt thở.
Điện thoại bỗng rung lên, Giang Dã vội mở lên xem thử, lỡ Yến Hoa nhắn tin cho hắn thì sao?
Rõ ràng là không.
Tiểu Võ hỏi hắn buổi tối có về không?
Giang Dã soạn một đoạn tin nhắn.
[ Không, tôi về nhà rồi, đừng vứt đồ của tôi đi, mấy hôm nữa tôi sẽ mang về.]
Tiểu Võ nhanh chóng đáp lại.
[OK]
Giang Dã sao có thể vứt ảnh hay hoa hướng dương đi được? Hắn chỉ đang cố lừa mình dối người trước mặt Yến Hoa mà thôi.
Đang lúc hắn đang chán nản vì Yến Hoa mãi vẫn chưa về thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng bóng đèn bật sáng ngoài hành lang.
Giang Dã theo bản năng muốn chạy ra đón Yến Hoa như thường lệ.
Nhưng ý tưởng này vừa nảy ra thì ngay lập tức bị dập tắt.
Hắn đã hứa với Yến Hoa sẽ thay đổi.
Nhưng mà một người em trai bình thường cũng có thể làm vậy mà đúng không.
Ngay lúc hắn đang do dự, Yến Hoa đã mở cửa bước vào nhà
Yến Hoa có chút kinh ngạc, trước kia mỗi lần anh sắp lên lầu, Giang Dã chỉ hận không thể chạy xuống đón anh ngay lập tức.
Bây giờ anh đã về nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-nhoc-dang-thuong-mot-tay-nuoi-lon-cong-roi/3380531/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.