Hai người ở trong hành lang rất lâu mà không nói với nhau một lời nào.
Yến Hoa suy nghĩ hồi lâu rồi hỏi một câu.
Anh nói bằng âm lượng chỉ có hai người mới nghe: "Cái chết của Giang Thành có liên quan đến cậu không?"
Giang Dã cười khổ, trong mắt hiện lên vẻ bi thương, "Anh nghĩ thế nào?"
Yến Hoa nhìn Giang Dã, nghiêm túc nói: "Tôi hy vọng là không."
Giang Dã cảm thấy như vết thương lòng đang bị xé toạc bởi vài nhát dao.
Hắn biết hình ảnh của mình trong đầu Yến Hoa là một kẻ thối nát, làm đủ mọi việc xấu xa.
Hắn bỏ cuộc, hỏi: "Nếu có thì sao?"
Yến Hoa im lặng.
"Anh định gọi cảnh sát bắt em à? Dù sao thì anh cũng cảm thấy em phiền, dứt khoát nhốt vào ngục cũng tốt, nếu em chết rồi thì sẽ chẳng còn ai làm phiền anh nữa."
Yến Hoa ngắt lời hắn, nghiêm giọng quát: "Giang Dã!"
Ánh mắt Giang Dã yên lặng rơi xuống, thậm chí hắn còn không thể đứng vững được, khụy chân ngồi xổm xuống đất, nước mắt chậm rãi lăn dài. "Em đã làm ra nhiều chuyện xấu, anh cũng biết rồi đấy."
"Trước đây đúng là em từng có suy nghĩ sẽ chết cùng Giang Thành, nhưng sau khi sống chung với anh, em chỉ muốn anh nhìn thấy những mặt tốt của mình, sao em có thể vì tên cặn bã này mà khiến anh chán ghét em được..."
Từng chữ Giang Dã nói đều tràn ngập bi thương, hắn biết chuyện Yến Hoa nghi ngờ cũng đúng thôi, bởi vì hắn trong mắt anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-nhoc-dang-thuong-mot-tay-nuoi-lon-cong-roi/3379668/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.