Qua buổi chiều, Phong Tử thử lên lầu tìm Yến Hoa vì nghĩ có thể Yến Hoa đã nguôi giận.
Cửa phòng 501 không đóng, nhưng lại không thấy Yến Hoa ở trong phòng.
"Anh Yến?" Phong Tử kêu lớn, nhìn khắp nơi vẫn không thấy ai.
Đang định đi ra ngoài thì chợt nhìn thấy Yến Hoa từ bên ngoài đi vào, cậu ta khẽ giật mình.
“Anh vừa đi đâu thế?” Phong Tử hỏi.
Sắc mặt Yến Hoa không có chút cảm xúc nào, cũng không trả lời câu hỏi.
Lúc này Phong Tử mới phát hiện hai tay Yến Hoa dính đầy bùn đất, quần áo giày dép vẫn còn nguyên vẹn, như thể vừa mới bò ra khỏi đất.
Đất này ở đâu ra?
Phong Tử chợt phản ứng rồi vội vàng chạy ra ngoài ban công nhìn xuống tầng dưới.
Quả nhiên, những bông hoa hướng dương xinh đẹp đều đã bị nhổ bật gốc, tất cả đều bị vứt vào thùng rác trong góc.
Mảnh đất nhỏ trở nên trống vắng, không có bất kì dấu hiệu nào cho thấy những bông hoa hướng dương đã từng tồn tại.
Hai mắt Yến Hoa trống rỗng, lặng lẽ dùng nước lạnh rửa vết thương.
Vết thương do rễ cây đâm vào.
Phong Tử còn muốn nói đỡ vài lời cho Giang Dã, nhưng bây giờ lại không biết phải nói gì.
Cậu ta biết Yến Hoa đã quyết tâm.
Không ai có thể thay đổi được quyết định của anh cả.
Cũng giống như năm ấy anh đã không chút do dự muốn sống cùng Giang Dã.
Phong Tử đặt cuốn sổ ngân hàng lên bồn rửa tay,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-nhoc-dang-thuong-mot-tay-nuoi-lon-cong-roi/3379525/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.