Vòng chung kết của cuộc thi Olympic Toán sẽ được tổ chức vào cuối tháng 1, mà sinh nhật của Giang Dã là ngày 1 tháng 1.
Yến Hoa nằm trên giường nhìn thời gian, nói với Giang Dã phía bên kia "Ngày mai em mười tám tuổi."
"Đúng vậy, quà em đâu?" Giang Dã xòe tay đòi quà.
Tấm màn màu xanh ở giữa được kéo ra, cả hai có thể nhìn thẳng vào nhau.
Yến Hoa nghiêng người hỏi: "Muốn quà gì?"
Đương nhiên, món quà năm 18 tuổi của Giang Dã là được làm bạn trai của Yến Hoa.
Nhưng hắn không thể nói được.
"Anh chưa chuẩn bị quà cho em đúng không, mấy phút nữa em mười tám tuổi rồi mà bây giờ anh mới hỏi em muốn gì." Giang Dã được anh cưng chiều tới mức kiêu ngạo, phe phẩy cái đuôi vô hình.
Yến Hoa thực sự không biết nên tặng gì, anh đã tặng quà cho hắn nhiều năm, chẳng có gì mới nhưng anh vẫn chuẩn bị sẵn một món, không biết Tiểu Dã có thích không.
"Trước đó anh đã hỏi em mấy lần nhưng em đều không nói, hiện tại còn trách anh, thiếu gia em ngày càng khó hầu hạ."
Giang Dã thản nhiên nói: "Em không có trách anh."
Yến Hoa: "Vậy em muốn cái gì?"
"Em muốn gì anh cũng sẽ đáp ứng sao?" Giang Dã giẫm lên điểm mấu chốt hỏi.
Yến Hoa ngáp dài: "Muốn sao hay trăng, dù em có muốn cũng không có đâu."
"Em không muốn sao hay trăng...."
Em chỉ muốn anh thôi.
"Vậy em muốn gì?"
Giang Dã thử thăm dò hỏi:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-nhoc-dang-thuong-mot-tay-nuoi-lon-cong-roi/3379522/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.