Vương Nhuận Bình năm nay hai mươi sáu tuổi, lớn hơn Yến Hoa ba tuổi.
Đèn trong căn phòng đã tắt, xung quanh trở nên tối om ngoại trừ những tia lửa phát ra từ ngọn nến trên bánh sinh nhật.
Vương Nhuận Bình chắp hai tay ước nguyện rồi thổi tắt nến.
Bàn Tử tắt đèn, nóng lòng nói: "Mau cắt bánh đi."
Trương Văn Minh tò mò hỏi: "Anh Nhuận Bình, anh vừa ước gì thế?"
Bàn Tử: "Còn có thể ước cái gì, năm nào cũng thế, có nhiều tiền và sớm cưới được vợ."
Vương Nhuận Bình gõ vào đầu cậu ta, "Năm nào điều ước của tao cũng không thành hiện thực vì bị mày nói ra, cho nên năm nay tao không ước mấy cái này nữa."
Yến Hoa chia dao nĩa nói: "Ước nguyện nếu bị nói ra sẽ không còn linh nữa, thôi ăn bánh đi, nhớ cắt một phần "đặc biệt" cho thiếu gia nhà tôi."
Anh cố ý nhấn mạnh từ "đặc biệt."
Những người khác không biết lý do thì chỉ nghĩ đơn giản do Giang Dã là người nhỏ nhất trong số họ, và Yến Hoa cũng rất quan tâm hắn, thuận theo ý tứ này nói: "Cậu có thể tự cắt cho thiếu gia nhà mình."
Yến Hoa nhận lấy con dao rồi cắt một miếng bánh hình tam giác hoàn hảo đưa cho Giang Dã: "Cái này là anh đặc biệt cắt cho em."
Giang Dã thường hết cách trước những thủ thuật nhỏ của Yến Hoa, thậm chí miệng hắn đã cảm thấy tràn ngập vị ngọt ngay trước khi ăn bánh.
Hắn nhặt một quả anh đào đỏ trên chiếc bánh nhỏ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-nhoc-dang-thuong-mot-tay-nuoi-lon-cong-roi/3377478/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.