Edit: Cua
_
"Vào đi, nhà hơi nhỏ một chút, em có thể đi lại tự do." Yến Hoa mở cửa, nói với em họ của Bàn Tử là Trương Văn Minh.
Trương Văn Minh có nước da ngăm đen, người rất gầy, hai tay ôm hành lý, kiềm chế nói cám ơn: “Cảm ơn anh Kiều.”
Yến Hoa liếc nhìn Bàn Tử.
Anh ta gãi đầu, "Tại em thấy Tiểu Dã gọi anh là anh Kiều, thấy hai người này cũng trạc tuổi nên mới kêu Văn Minh gọi như thế."
Yến Hoa cũng không có phản ứng nhiều đối với biệt danh này.
"Em ngủ trên giường này đi, anh ngủ ở kia, có chuyện gì thì gọi cho anh."
Yến Hoa nhường giường của mình cho Trương Văn Minh, còn anh thì ngủ trên giường Giang Dã.
Bàn Tử vội vàng nói: “Này, sao anh lại khách khí như vậy, cho nó ngủ giường lớn?”
“Cứ để nó ngủ trên giường nhỏ đi.”
Yến Hoa giải thích: “Tiểu Dã không thích người khác đụng vào đồ của mình, cho nên cứ ngủ ở giường của tôi đi, không sao đâu."
Mặc dù Trương Văn Minh chưa từng gặp Tiểu Dã nhưng lại nghe thấy cái tên này vài lần.
Dấu vết sinh hoạt của hắn có ở khắp mọi nơi trong nhà này.
Các bức tường trong phòng khách dán vô số những bằng khen và giải thưởng của hắn, trên kệ sách còn có nhiều những bức ảnh khác nhau giữa hắn và anh Kiều từ lúc nhỏ cho đến khi trưởng thành.
Trương Văn Minh thì thầm: "Em sẽ cố gắng không làm bẩn giường, không chạm vào đồ vật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-nhoc-dang-thuong-mot-tay-nuoi-lon-cong-roi/3363004/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.