Ngày hai mươi bốn tháng mười hai. Giáng Sinh.
Những ngày lễ tết như thế này An Thế Duy trước giờ chưa từng đến thăm tôi, cho nên sáng sớm tôi đã hứa với Thư Lạc là sẽ cùng cậu ta đón Giáng Sinh. Ban nhạc của Thư Lạc tối nay sẽ có buổi biểu diễn đặc biệt mừng lễ hội, chúng tôi đã hẹn nhau sau khi buổi trình diễn kết thúc, hai người sẽ cùng nhau đi dạo quanh bờ hồ ở công viên để xem đại hội pháo hoa mỗi năm một lần.
Thế nhưng tôi lại không ngờ tới, lúc Thư Lạc nắm tay tôi đi dạo nơi công viên, tôi lại nhận được điện thoại của An Thế Duy.
Nhìn dãy số kia liên tục nhấp nháy, tôi lúng túng đưa mắt nhìn Thư Lạc. Thư Lạc chỉ cười cười, không nói gì.
Tôi xoay người bước đi vài bước, ấn nút nghe điện thoại.
Thanh âm của An Thế Duy hình như có chút khác thường.
Hắn nói: “Mạc Phi, em đang ở đâu?”
Tôi có chút chột dạ, nhưng vẫn bình tĩnh trả lời.”Em đang ở bên ngoài.”
Đầu dây bên kia đột nhiên yên lặng trong chốc lát, sau đó hắn gằn từng chữ ra lệnh: “Bây giờ em về ngay cho tôi.”
“Nhưng mà ── “
“Không có nhưng mà.”
“Em ── “
“Nếu bây giờ em không về, tôi sẽ đi tìm em.”
Tôi giật mình, nghe giọng nói của An Thế Duy, hình như hắn đang cố kiềm nén sự giận dữ.
“Tôi cho em ba mươi phút.”
Nói xong, còn không đợi tôi mở miệng, hắn đã cúp máy.
Tôi cầm điện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-ngan-yen-hoa/3076371/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.