Từ sau ngày hôm đó, chúng tôi không ai nói với nhau câu nào. Không phải là cãi nhau, cũng không phải tức giận, mà là có một loại cảm xúc tinh tế nào đó tồn tại giữa hai người. Tôi không biết phải miêu tả cảm giác này như thế nào, trên thế giới này có rất nhiều chuyện mà bạn không có cách nào để đối mặt với chúng. Thư Lạc đem toàn bộ tình cảm nồng nhiệt của mình dâng lên trước mặt tôi, nhưng tôi lại không thể tiếp nhận. Tôi không xứng đáng.
Mùa đông càng tới gần, thời tiết càng trở nên lạnh giá, nhiệt độ không khí dần dần hạ xuống dưới không độ. Ban ngày lúc có ánh mặt trời thì cũng khá ấm áp, nhưng trời vừa tối thì những cơn gió lạnh thấu xương liền tràn về. Chẳng biết tại sao, Thư Lạc gần đây luôn luôn về muộn. Mặc dù không nói chuyện, nhưng tôi vẫn ngày ngày nấu cơm đợi cậu ấy, nhưng cậu ta mỗi ngày đều đến tận khuya mới về. Tôi không biết cậu ta đã ăn cơm tối chưa, cậu ta có đói bụng hay không, bây giờ tôi quả thực không biết phải làm sao để phá vỡ tình trạng căng thẳng này, thế là mỗi ngày chỉ có thể đem thức ăn đã nguội ngắt cất vào tủ lạnh, ngày thứ hai ăn không hết thì lại đem đi cất.
Đôi lúc tôi cảm thấy bản thân mình có chút buồn cười, rất nhiều lần tôi tự nhủ, Thư Lạc vẫn chỉ là một đứa trẻ, tôi cần gì phải trẻ con như cậu ta chứ. Có lẽ chỉ cần tôi giống như một trưởng bối sờ đầu cậu ta,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-ngan-yen-hoa/3076354/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.