Từ hôm đó trở đi, Thư Lạc cũng không nhắc đến chuyện này nữa. Tôi cứ luôn lo sợ rằng chuyện đó sẽ tạo thành vách ngăn chia cách hai người, nhưng sự thật là do tôi đã quá lo lắng. Dù sao thì cậu ta cũng chỉ là một đứa trẻ, lúc đó có lẽ là nhất thời xúc động mà thôi. Thế nhưng không biết tại sao, những lúc chỉ còn lại một mình trong đêm tối, đối mặt với căn phòng cô đơn trống trải, đối mặt với màn đêm yên tĩnh tịch mịch, tôi lại nhớ đến chuyện xảy ra ở nơi cầu thang tối mờ đó, lại nhớ đến, nụ hôn ngọt ngào âu yếm mà Thư Lạc đã trao cho tôi.
Tôi có chút tự giễu, bị một đứa trẻ hôn, vậy mà cứ như người mất hồn, thật là không biết xấu hổ mà.
Cho dù có thế nào, mỗi ngày vẫn lặng lẽ trôi qua. Thư Lạc vẫn là một đứa trẻ ôn nhu hiểu chuyện. Còn Mạc Phi, cũng vẫn là Mạc Phi mà thôi. An Thế Duy vẫn như thường lệ mỗi tuần sẽ đến hai ba lần, mỗi lần tới, đều không vì cái gì khác, chỉ đến để làm tình. Mà mỗi lần bị hắn thoả thích hưởng thụ thân thể, là nửa ngày sau tôi không cách nào xuống giường. Tôi nghĩ mình đúng là càng ngày càng vô dụng. Thân thể đã không thể chịu đựng nổi những dày vò như vậy nữa.
Đối với những chuyện này, Thư Lạc chưa từng mở miệng hỏi, chỉ là mỗi lần tôi đau đến không cách nào cử động, cậu ta liền không nói tiếng nào chạy đến chăm sóc tôi, bưng trà rót nước,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-ngan-yen-hoa/3076347/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.