Những ngày kế tiếp, tôi dường như cảm thấy mình phải có trách nhiệm với cậu em trai, không biết tại sao, tôi luôn có chút không yên tâm về đứa trẻ có nụ cười tỏa nắng sống ngay sát vách này, thế là mỗi ngày đều vào bếp làm cơm cho cậu ta. Thư Lạc vẫn còn đang trong giai đoạn phát triển thân thể, cho nên mỗi lần nấu ăn tôi đều phải cố gắng suy nghĩ xem nên nấu những món nào để có thể cân bằng dinh dưỡng cho cậu ấy. Lúc đầu tôi còn lo lắng đồ ăn mình nấu không hợp khẩu vị cậu ta, nhưng Thư Lạc thật ra lại là người không khó ăn, chỉ cần là tôi làm, cho dù có lỡ tay làm ra mùi vị kỳ quái gì, cậu ta cũng ăn rất ngon lành, có lần tôi không cẩn thận nấu hỏng miếng thịt bò, khiến nó vừa dai vừa cứng, vậy mà cậu ta lại thản nhiên nuốt hết cái thứ cứng ngắc dở tệ đó, miệng còn khen là ngon. Nhìn cậu ta ăn một cách vui vẻ hạnh phúc như vậy, lại khiến cho tôi có chút xấu hổ.
Thực ra sau khi bắt đầu sống cùng An Thế Duy, tôi mới âm thầm tự học cách nấu nướng, làm như vậy là để hy vọng có thể tự mình nấu cơm cho hắn ăn, trong lòng luôn mong muốn được nhìn thấy dáng vẻ hạnh phúc của hắn khi ăn cơm tôi nấu. Cho nên khoảng thời gian đó tôi học rất nghiêm túc, cho dù bị phỏng hay bị đứt tay rất nhiều lần, tôi vẫn nghĩ nó rất đáng giá.
Nhưng mà, sự thật là, An Thế Duy chưa một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-ngan-yen-hoa/3076327/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.