Hạn sử dụng của tình nhân là bao lâu?
Mười năm? Chín năm? Hay là tám năm?
Ngay cả những nữ nhân kiều mị thướt tha đều không thể thoát khỏi số phận bị bội tình bạc nghĩa, huống chi tôi lại là nam nhân.
Bây giờ tôi đã hai mươi sáu. Có lẽ cái tuổi hai mươi sáu này đối với đa số nam nhân mà nói, chính là lúc phong sinh thủy khởi bận rộn chăm lo cho sự nghiệp của mình, thế nhưng đối với một người bị tình nhân bao dưỡng mà nói, đã sớm già rồi.
Tôi đã không còn trẻ, cũng không còn lại bao nhiêu thời gian thanh xuân để hoang phí nữa. Tôi biết bản thân mình không thể cùng người đàn ông này cả ngày hoang dâm vô độ như vậy, bằng không đến cuối cùng người bị sụp đổ sẽ chỉ là chính mình. Thế nhưng tôi lại không thể chủ động rời đi, cuối cùng, tôi chỉ có thể ngày qua ngày sắm vai một tình nhân trung thành, mặc cho hắn gọi liền tới đuổi liền đi, dư thủ dư cầu (bất cứ điều gì, tất cả mọi thứ),một lòng phục vụ hắn.
Nếu như đây là một canh bạc, thì tôi đã thực sự thua đến không còn một chút tôn nghiêm.
Tôi yêu người đàn ông đang bao dưỡng mình, An Thế Duy. Nhưng hắn, chỉ là mê luyến thân thể tôi mà thôi. Ở cùng nhau suốt tám năm, cho dù có sở hữu thân thể mê hoặc lòng người đi chăng nữa, sớm muộn gì cũng có ngày những thứ đó cũng sẽ tan biến đi, cho nên năm tháng trôi qua, tuổi tác càng lớn dần, tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-ngan-yen-hoa/3076312/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.