Ngọc Cơ xoay người rời đi, đôi đồng tử như rơi vào khoảng không vô định. Nàng bước từng bước trong vô thức, đầu óc vẫn còn mông lung những lời hắn nói.
Hắn nói: Hắn sinh ra là để mang Hồng Liên Khai, để thống nhất thiên hạ, việc gì hắn phải cúi mình chịu bị giam giữ bởi hai chữ thái bình?
Nàng lắc đầu bất lực, nước mắt ứa ra nhiều đến mức không thể kìm lại được. Nàng phải làm gì để cứu lấy hắn? Nàng phải làm gì để chuộc lại tội lỗi nàng đã góp tay?
Đúng rồi! Chỉ có một người. Chỉ có một người mới có thể giúp nàng.
Ngọc Cơ nghĩ đến, nàng vội vàng đưa tay, quệt đi hai hàng nước mắt giàn dụa như một đứa trẻ. Nàng bước đi, bước đi thật nhanh. Nhanh đến muốn ngã trong cơn loạng choạng.
...
Hàn Ảnh quay về điện. A Đan ngủ rồi.
Khuôn mặt nàng trở nên đờ ra. Từng cái nhìn, từng dòng suy nghĩ như chìm vào vô tận.
Đôi mắt nàng trở nên vô hồn. Khuôn mặt tái nhợt nhạt. Hàng mi nàng rung lên.
/Phập/
Một cây phi tiêu chuôi đỏ xược ngang mặt nàng. Hàn Ảnh lanh lẹ lách người, nàng chậm rãi đi đến chỗ phi tiêu đáp trúng. Đôi tay trắng muốt rút mạnh nó ra. Trên đó có một mảnh giấy chỉ bảo nàng giờ ngọ ngày mai, đồng bỉ ngạn, phía dưới còn có bút tích của Ngọc Tự - trưởng công chúa Yêu Tộc, khiến nàng thắc mắc.
...
Hoa Nguyệt ở trong Cốc, hắn bế quan. Mái tóc đen dài, bóng mượt, dưới đợt nắng sáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-ngan-mot-doi-chan-ai/2744464/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.