Hoa Nguyệt bế Hàn Ảnh, quay đi trước mặt Ảnh Nữ, bóng lưng cao lớn dần khuất xa trước mắt nàng.
"Ngươi thích nàng rồi..."
Ảnh Nữ nhoẻn cười, xoay người dần biến mất sau cánh bồ công anh bay bị gió cuốn đi.
...
Hoa Nguyệt nhìn nàng đang say ngủ, trong lòng có chút nhói lên. Nàng tại vì sao lại yêu nam nhân đó đến sâu đậm như vậy? Có phải hắn rồi sẽ quay lại tìm nàng nên nàng mới phải như vậy?
"Tỉ tỉ..."
Ngực Hoa Nguyệt bỗng chốc nhói lên, hắn đau đớn ôm lấy ngực mình. Chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Hoa Nguyệt buồn bã, rời khỏi am.
"Ngươi thích nàng à? "- Hồ Cơ từ đâu lù lù đứng trước mặt hắn khiến một chút nữa đã đánh nhầm người.
"Người là tỉ tỉ, là ân nhân của ta, nào có chuyện đó chứ." - Hoa Nguyệt cuối mặt xuống đất.
Hồ Cơ, bật cười rộ lên khiến Hoa Nguyệt giật mình, chẳng dám nhìn thẳng mắt hắn.
"Ngươi tốt nhất không nên ái mộ nàng. Chỉ sợ chuốt thêm đau thương, phiền phức cho nàng."
Hắn xoay người quay đi, nhoẻn một nụ cười như có như không dưới ánh trăng khuyết tà mị, rời đi.
Hoa Nguyệt, bỗng dưng khóe mắt chảy ra một giọt lệ trong suốt. Chẳng biết vì sao lại rơi nước mắt. Là vì Hồ Cơ nói đúng hay là vì bản thân hắn thấy có lỗi? Thôi thì, đành chôn chặt đoạn tình cảm không có điểm đến này vậy. Là tỉ đệ, có gì không tốt?
...
Hàn Ảnh tỉnh dậy, đã quá giờ trưa. Nàng vừa mở mắt đã thấy Hoa Nguyệt chăm chú đọc cuốn kinh thư nàng đưa hắn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-ngan-mot-doi-chan-ai/146431/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.