Chương trước
Chương sau
Nói không lo lắng đó chính là ra vẻ trầm tĩnh, Thiển Uyên trong lòng gấp đến độ muốn chết. Không nói đến Lâm Thiên Tuyệt có hay không đối Lâm Chi Diêu bất lợi, riêng việc rời khỏi Hậu Tuyết Cốc cũng đã rất không ổn rồi, không biết thân thể Lâm Chi Diêu có thể chịu đựng được hay không, Thiển Uyên lòng nóng như lửa đốt, hối hận không thôi, nhưng lúc này áy náy hay tự trách cũng vô dụng, cần phải giữ vững tinh thần để đối phó với Thái hậu. Diêu, ngươi ngàn vạn lần không được xảy ra chuyện gì!

Thiển Uyên và Mục Thừa Anh cùng nhau đợi tại ngoại điện Từ Trữ Cung, tiếng nói chói tai chỉ thái giám mới có vang lên: “Thái hậu giá đáo!”

Thiển Uyên làm theo Mục Thừa Anh cùng nhau quỳ xuống: “Thái hậu thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!”

“Bình thân.”

“Tạ ơn Thái hậu.”

Thiển Uyên đứng lên, có chút sững sờ, nữ nhân này không giống Võ Tắc Thiên cũng không giống Từ Hi, ngược lại giống như lão giáo sư của đại học, chưa đến năm mươi tuổi, dáng người nhỏ xinh, khuôn mặt hòa ái, không khỏi cảm khái: không thể trông mặt mà bắt hình dong.

Cung nữ dìu Thái hậu ngồi xuống, tiểu lão thái thái cười tủm tỉm: “Thừa Anh, ai gia nghe nói ngươi dẫn theo phu nhân cùng quay về, như thế nào không mang theo tiến cung để cho ai gia nhìn xem.”

Mục Thừa Anh mồ hồi lạnh chảy ròng ròng, xem ra chuyện mình tự tiện tạm rời cương vị đã bại lộ, ngoài miệng vẫn làm bộ làm tịch: “Thái hậu cười chê rồi, vi thần chưa thú thê.”

Thái Hậu ngược lại cũng không truy hỏi tiếp, à một tiếng, còn nói: “Ngươi vì triều đình vất vả nhiều năm, chậm trễ chung thân đại sự đến tận bây giờ, lần này ngươi lập công, ai gia hồi bẩm Hoàng thượng, thay ngươi chỉ một hôn sự tốt!”

Mục Thừa Anh sắc mặt đại biến, Thiển Uyên nhìn thấy bất thường, khẩn trương nhẹ nhàng kéo tay áo hắn, Mục Thừa Anh cắn môi dưới: “Vi thần tạ ơn Thái hậu!”

Lão thái thái lại bắt đầu cười, “Đây là nghĩa tôn của Nam Lăng Vương? Gọi là Diêu Viễn sao, ngẩng đầu lên ai gia nhìn xem!”

“Vâng.”

“Chà, nếu không nói là nghĩa tôn, ai gia thật còn tưởng là người của Lâm gia, diện mạo thật đẹp! Nghe nói chiến công cũng không tồi, thật đúng là tuổi trẻ tài cao, khó trách Nam Lăng Vương thích! Ha ha ha!” Nghe những lời nói bóng nói gió rồi lại giữ kín như bưng, Thiển Uyên nhất thời đoán không được ý đồ của nàng, chỉ là cung kính khiêm nhường tạ ơn nàng khích lệ, thành thành thật thật cúi đầu buông tay đứng.

“Ai gia nghe nói quân Nam Lăng thay đổi vũ khí áo giáp, chỉ dùng cái gì ‘tinh thiết’ để chế, chuyện này thật mới mẻ, những người của Binh bộ cũng nên học tập các ngươi!”

Thiển Uyên không hề bất ngờ, sớm biết phương pháp luyện thiết sẽ khiến người động tâm, cho nên hắn đã sớm xử lý tốt, đến ngay cả Lâm Thiên Tuyệt cũng không có biện pháp.

“Lần này bình ổn Bắc Lương Vương phản loạn, các ngươi đã dốc sức nhiều, Hoàng thượng cùng ai gia đều nhìn thấy, hiện tại Bắc Lương Vương đã đền tội, chiến sự cũng chấm dứt, là lúc nên luận công ban thưởng. Việc này Hoàng thượng đã sớm an bài tốt, các ngươi cũng vất vả, trước tiên ở tạm tại Tử Vi Hành Cung, nghỉ ngơi dưỡng sức đi!”

Thái hậu không nhanh không chậm không kiêu không nóng, Thiển Uyên lại giống như kiến bò trên chảo nóng, gấp đến độ loay hoay, cuối cùng cắn răn một cái, cắn đến như Khương thái công câu cá, vài ngày sau mang theo phương thức cải tiến luyện thiết tìm Thái hậu. Thiển Uyên nghĩ đến phương thức này nếu lưu truyền ra ngoài cũng có thể nâng cao năng suất sản xuất tạo phúc cho bách tính, mình cũng coi như ưu khuyết điểm thay thế cho nhau, lại nói tri thức trong đầu người khác là trộm không được, đem phương pháp này giao ra không có nghĩa là mình đã mất đi. Lâm Thiên Tuyệt đến bây giờ còn chưa tìm hắn, cũng không biết có dự tính gì, đành phải trước cùng Thái hậu bồi đắp quan hệ, hơn nữa nếu Trầm Lạc biết thân phận của hắn, Thái hậu khẳng định cũng biết, muốn để cho lão thái thái giảo hoạt này đem hùng cổ giao ra, chính mình cũng phải có chút thành ý.

Thái hậu thu được phương pháp luyện thiết do Thiển Uyên dâng lên, trên mặt có chút đắc ý, Thiển Uyên nhìn liền minh bạch, lão thái thái đang nói: con nít miệng còn hôi sữa muốn đầu cùng ai gia, còn qua sớm! Thiển Uyên thống hận nhất là người làm bộ làm tịch gài bẫy người khác, khinh thường cùng chính trị gia đấu pháp, chính là không thể không đấu, trong lòng một lần lại một lần nói với bản thân, vì Diêu, vì Diêu!

“Thái hậu, vi thần có một chuyện muốn cầu.”

“Nga? Chuyện gì nói đi, nếu ai gia có thể làm được, tất nhiên đáp ứng.”

Thiển Uyên trong tâm nói lão thái thái thật biết ra vẻ a, như trước khom người nói: “Vi thần thỉnh Thái hậu ban thưởng kim tích hùng cổ!”

Lão thái thái cười rộ lên: “Ngươi vì ai cầu cổ, theo ai gia biết, ngươi không phải thân sinh của Nam Lăng thế tử, cổ này đối ngươi vô dụng.”

“Thái hậu minh giám, vi thần vì nghĩa phụ cầu cổ. Nghĩa phụ đối vi thần ân trọng như núi, vi thần không thể không báo, chỉ cầu Thái hậu đem trùng cổ ban cho vi thần, để báo thân ân!”

“Không ngờ ngươi là một hài tử hiếu thuận, nếu đã như thế, cổ này cho ngươi cũng không sao, có điều ― ”

Thiển Uyên giống như ngồi trên tàu bay giấy, trong chốc lát bay lên trời cao, trong chốc lát lại rơi xuống thâm cốc, lão thái thái này rắp tâm đùa chết ta mà! Bạn đang

“Thái hậu có gì phân phó, vi thân tan xương nát thịt, chết ngàn lần cũng không chối từ!”

“Ha ha, ai gia cũng không muốn ngươi tan xương nát thịt, ngươi là cánh tay đắc lực của quốc gia, giang sơn hoàng tộc này còn phải trông cậy các ngươi phù trợ mà!”

“Tạ ơn Thái hậu coi trọng.” Có điều lời này nghe thực quen tai, trước đây Trầm Lạc cũng nói qua những lời loại này, bất giác có chút ghê tởm.

“Ha ha, coi trọng các ngươi là việc đương nhiên, hiện tại chỉ mới bắt đầu tước phiên, chính là lúc cần dùng người. Nói vậy ngươi cũng đã nghe qua, dân gian vẫn lưu truyền suy nghĩ ‘nhị hổ khi long’, ai gia hôm nay liền đem lời này làm rõ. Năm đó tiên hoàng băng hà sớm, Hoàng thượng tuổi nhỏ, ai gia vì giang sơn xã tắc suy nghĩ, những năm gần đây khổ sở duy trì cục diện, nhưng hôm nay hai hổ này đều nổi lên dị tâm, Hoàng thượng cùng ai gia không thể tiếp tục ngồi yên phớt lờ. Hiện tại Bắc Lương Vương Tiêu Cảnh đã đền tội, nhưng Nam Lăng Vương lại mai danh ẩn tích. Ai gia cũng không muốn ngươi đại nghĩa diệt thân, ngươi tìm được tung tích Nam Lăng Vương là được rồi, Hoàng thượng trạch tâm nhân hậu cũng không nhẫn tâm đuổi tận giết tuyệt, điểm này ngươi có thể yên tâm. Như thế nào, giao dịch này không tính là bạc đãi ngươi chứ?”

“Vi thần đã rõ, vi thần lĩnh chỉ!”

Giờ còn có thể nói gì nữa, đem Lâm Thiên Tuyệt bắt về giao cho nàng, sau đó nàng đem hùng cổ ban cho Thiển Uyên, thoạt nhìn thực công bình, đương nhiên, chỉ là thoạt nhìn.

Thiển Uyên lĩnh mật chỉ đương nhiên sẽ không cần bị giam lỏng nữa, nhưng Thái hậu chỉ thả một mình hắn đi, Mục Thừa Anh còn bị nhốt tại vương phủ. Thiển Uyên rời khỏi kinh thành lập tức cho rơi người theo dõi, an an tĩnh tĩnh ngồi trong khách điếm đợi, quả nhiên có khách đến cửa thăm viếng.

“Lâm Thiên Tuyệt, ngươi thật sự dám đến đây.” Thiển Uyên bội phục sự can đảm của y.

Lâm Thiên Tuyệt cười nói: “Nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất, lão bà nương kia như thế nào cũng không ngờ đến ta đang tại kinh kì.”

Thiển Uyên gật gật đầu: “Thái hậu bảo ta đến bắt ngươi, ngươi đem Lâm Chi Diêu giao cho ta, ta thả ngươi đi.”

“Ha ha ha!” Lâm Thiên Tuyệt cười to, giống như nghe được truyện cười buồn cười nhất, “Bổn vương còn cần ngươi thả ta con đường sống? Nói thật cho ngươi biết, qua đêm nay, thiên hạ này chính là của ta, đến lúc đó chỉ sợ ngươi còn cầu ta thả ngươi một con đường sống!”

“Ngươi có ý gì? Ngươi muốn bức vua thoái vị?!”

“Không phải ta muốn bức vua thoái vị, là ta đang bức vua thoái vị, hiện tại hoàng cung hẳn là đã bị Ngự lâm quân bao vây rồi! Tiểu hoàng đế rất ngốc rất khờ dại, hắn tưởng rằng Thống lĩnh Ngự lâm quân Bạch Mặc Long sẽ vì hắn nguyện trung thành? Ha ha ha!”

Bạch Mặc Long đương nhiệm Thống lĩnh Ngự lâm quân nhiều năm, là chất nhi của Thái hậu, đối Hoàng thượng cùng Thái hậu trung tâm tận tụy, sao có người nghĩ đến hắn là người của Lâm Thiên Tuyệt? Bạch Mặc Long yêu sâu đậm Lâm Thiên Tuyệt, giống như con chó quấn lấy bá nhân hai mươi mấy năm, Lâm Thiên Tuyệt muốn hắn đi chết hắn có thể lập tức lấy đao cắt cổ, huống hồ Lâm Thiên Tuyệt chỉ là muốn hắn bao vây hoàng cung trợ y đoạt quyền?

Lâm Thiên Tuyệt đợi lâu như vậy, không phải đợi Tiêu Cảnh chết, mà là đợi đội quân chính toàn bộ được điều động, rời xa kinh thành. Y theo ý Thái hậu cùng Tiêu Cảnh trai cò tương tranh, sau đó chờ Thái hậu phái binh đến bao vậy bọn họ. Trầm Lạc là ai y sớm đã biết, Lâm Chi Diêu đi Hậu Tuyết Cốc y cũng biết, hết thẩy đều ấn theo kế hoạch của y, muốn nói nhân tố ngoài ý muốn, chỉ có một Lâm Thiển Uyên, may mắn hắn một phen xáo trộn, sự tình tựa như càng thuận lợi! Y thay đổi chủ ý, hài tử này chính là người thừa kế của Lâm Thiên Tuyệt y!

“Đi thôi, hoàng tôn của trẫm, theo trẫm cùng đi nhập chủ hoàng cung!” Bàn tay quỷ mị của Lâm Thiên Tuyệt bay đến trước người Thiển Uyên, dễ dàng chế ngự hắn, Thiển Uyên cảm thấy ngoài ý muốn, không nghĩ đến công phu lão hồ ly này giỏi như vậy. Đúng rồi, thiếu chút nữa đã quên y là phụ thân của Lâm Chi Diêu, hổ phụ vô khuyển tử, ngược lại cũng vậy. Lâm Thiên Tuyệt vỗ vỗ tay, hai hắc y nhân tiến vào, áp giải Thiển Uyên hướng đi ra ngoài, ai cũng không lưu ý tay Thiển Uyên để sau lưng đối hư không ra hiệu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.