Thiển Uyên tuy rằng hứa với Lâm Chi Diêu thời hạn một năm, nhưng trong lòng cũng không nắm chắc lắm, hai người ân ái xong liền ôm lấy nhau bắt đầu bàn bạc. 
Lâm Chi Diêu hỏi: “Có gì ta có thể làm không?” 
Thiển Uyên nghĩ nghĩ: “Ngươi có tiền không?” Mặc kệ là thời đại nào, tiền lúc nào cũng cần, muốn làm đại sự lại càng cần. 
“Ngươi cần bao nhiêu?” 
“Rất nhiều.” 
“Ừm, ta ngẫm lại xem, Trường Nhạc Cung cụ thể có những sản nghiệp gì kỳ thật ta cũng không rõ, nhưng mà lợi nhuận hàng năm có một phần là tài sản riêng của cung chủ, trực tiếp chuyển tiền cho Thông Hối ngân trang, có tín vật mới có thể lấy. Ta một lần cũng chưa lấy, phỏng chừng không ít chứ?” Thiển Uyên thầm nghĩ: cục cưng, chính mình thật lụm được bảo khố, một năm một phần, tồn mười mấy năm, hơn nữa lợi tức, vậy có đến bao nhiêu?! 
“Vậy tín vật đâu?” 
“Tín vật, tín vật, để cho ta ngẫm lại đã, đúng rồi, là một khối hòa điền ngọc! Ta sợ cầm theo sẽ làm mất nên đem nó khảm vào một thanh nhuyễn kiếm, bất quá nhuyễn kiếm vẫn là không biết xách chạy đi đâu.” Nói xong nghịch ngợm le lưỡi. 
“Nhuyễn kiếm? Có phải cái này hay không?” Thiển Uyên nhặt lên nhuyễn kiếm bị vứt dưới đất, kiếm này là trước đây lúc ly khai Trường Nhạc Cung Lâm Chi Diêu đưa cho hắn, trên chuôi kiếm khảm bạch ngọc, quấn trên thắt lưng nhìn cũng được, hắn vẫn mang theo bên người, còn từng dùng kiếm này đâm bị thương Lâm Chi Diêu. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-ngan-lam-uyen/2377629/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.