Đại phu đến, Thiển Uyên lại ôm Lâm Chi Diêu không chịu buông ra cũng không cho người đến gần, Kỉ Minh vô phương, đành phải dùng một con dao nhân lúc sơ hở đánh xỉu hắn, lại mời đại phu tiến vào. Lão đại phu kia kiến thức không kém, sau khi chuẩn bệnh sơ bộ cho Lâm Chi Diêu vẫn cực kỳ sợ hãi, tân Nam Lăng thế tử vừa mới xuất hiện vì cớ gì lại bị người lăng nhục như thế? Cũng không dám nghĩ nhiều, lập tức bắt đầu cấp cứu, chỉ vì lão biết, nếu như không cứu sống được thế tử, chính lão cũng không cần sống.
Thiển Uyên tỉnh lại, chưa kịp thấy rõ người trước mặt, chỉ cảm thấy một đôi mắt phượng kia tất là Lâm Chi Diêu, hô to một tiếng “Diêu!” liền nhào đến. Người đến bị Thiển Uyên ôm hết vào trong lòng, lại không lập tức đẩy hắn ra, hòa nhã nói: “Diêu thị vệ?” Thiển Uyên như từ trong mộng tỉnh lại, buông ra người trong lòng, mặt đỏ lên nói: “Thực xin lỗi, tôi nhận lầm người, mạo phạm Vương gia.” Lâm Thiên Tuyệt cười lắc đầu.
“ . . . . . ”
“Diêu không có gì đáng ngại, Diêu thị vệ không cần lo lắng. Kỉ thống lĩnh, ngươi ra ngoài nhìn xem dược nấu xong chưa trước đi.” Lâm Thiên Tuyệt quay đầu phân phó Kỉ Minh, Kỉ Minh ngượng ngập rời đi, trước khi đi liếc mắt nhìn Thiển Uyên một cái thắm thiết, Thiển Uyên lại vẫn cúi đầu, không biết đang nghĩ gì.
“Chuyện này đều là lỗi của bổn vương, không nên đáp ứng lời thỉnh cầu của Diêu, để cho y đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-ngan-lam-uyen/2377610/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.