Bị Thiển Uyên hỏi về nội thương, Lâm Chi Diêu sắc mặt thoáng cái trầm xuống, lại lập tức khôi phục nguyên trạng, cười cười nói “Không có gì, vết thương cũ mười mấy năm trước thôi.”
“Sao lại đột nhiên tái phát?” Không phải là bị ta làm tới tái phát chứ? Đương nhiên câu sau không thể nói thẳng ra rồi.
“Không biết, dù sao cũng đã phát tác rồi.”
“ . . . . . ” Lại không nói gì “Được rồi, ngươi có dự tính gì không, Trường Nhạc Cung hiện tại bị bọn người Triệu Vị Cánh ‘chiếm lĩnh’, ngươi có muốn đoạt lại không?”
“Đoạt lại làm chi? Hắn thích thì cứ lấy ngoạn đi! Vốn ta cũng không cần, hắn giữ nó sau đó cùng Tiêu Cảnh đấu đến ta sống ngươi chết không phải rất tốt sao?”
“Vậy ngươi hiện tại có dự tính gì không?”
“Đi tuyết vực Linh Sơn.”
“Linh Sơn?! Ngươi đi đến đó làm gì? Linh Sơn chính là sào huyệt của Triệu Vị Cánh!”
“Ta biết, ta cũng không phải lão hồ đồ!”
“Vậy ngươi còn đi? Ngươi chẳng lẽ cảm thấy nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất?”
“Ngươi nói như vậy cũng đúng, nhưng mà ta lần này đi Linh Sơn là muốn tìm người.”
“Tìm người?”
“Ân, Linh Ẩn Y Trâu Ảnh.”
“Trên đời này chỉ có hắn có thể trị được thương thế của ngươi?”
“Ừ. Mười tám năm trước là sư phụ của hắn đã cứu ta.”
Thiển Uyên gật gật đầu không nói tiếp, Lâm Chi Diêu hỏi “Ngươi như thế nào lại không hỏi ta vì sao không tìm sư phụ của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-ngan-lam-uyen/2377579/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.