Đây … là nơi nào? Có cảm giác như đang lơ lửng trên không trung, chân không chạm đất làm cho người khác cảm thấy hít thở không thông.
Dạ Minh Nguyệt mở mắt ra, đây là nơi nào? Bốn phía đều là gió phiêu động, chính mình … là đang trôi nổi trên không trung sao? Vươn tay, lại chạm không được vào gió đang lưu động, tựa như … nắm giữ không được sinh mệnh của thứ đang lưu động này.
“Ngươi tỉnh?” Dạ Minh Nguyệt quay đầu, như đang chờ mong cái gì. Nhưng khi vừa nhìn thấy lại thất vọng, tựa hồ … không phải loại cảm giác này a.
Bạch y phiên tiên, nhẹ nhàng như muốn theo gió mà bay lên. Gương mặt thuần bạch, lông mi màu đen thật dài, khóe miệng khẽ nhếch, trên khuôn mặt người vừa tới là biểu tình ôn nhu, “Ngươi ngủ rất lâu, có cảm thấy đói hay không?” Dạ Minh Nguyệt kinh ngạc gật đầu, trong hoảng hốt, tựa như có người đã từng hỏi qua một câu như vậy … là ai? Đến tột cùng … là ai?
Ôn nhu … là tâm tình của ai? Tinh thần cứ hoảng hốt như thế, đến tột cùng … là ai làm cho chính mình nhớ đến như vậy?
Nam Ngọc Diên cười ôm lấy Dạ Minh Nguyệt, “Cửu hoàng tử, có muốn ăn cái gì hay không? Nhiều … ngày như vậy, chỉ sợ thân thể chống đỡ không được.” Dạ Minh Nguyệt mở miệng, giọng đã lâu không nói có chút khàn khàn, “Ta ngủ mấy ngày?” Nam Ngọc Diên đưa tay lên, “Ngô, ước chừng năm ngày.”
Dạ Minh Nguyệt nhíu mày, “Vì sao ngươi lại gọi ta là cửu hoàng tử?” Nam Ngọc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-ngan-huyet-nguyet-ly-hon/1573045/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.