Mộ Kỳ Hoàng vuốt vuốt mái tóc dài mềm mại của Mộ Thánh Huân, dưới dương quang không gắt lắm, cảm thấy hạnh phúc khó nói nên lời. Mộ Thánh Huân trong động tác vuốt ve mờ ám của Mộ Kỳ Hoàng mà tỉnh lại, một biểu tình mơ hồ chưa tỉnh hẳn trên khuôn mặt tuấn mỹ, khó có được mà đáng yêu đến cực điểm.
Mộ Thánh Huân nhìn nhìn mặt Mộ Kỳ Hoàng, dưới dương quang như vậy giống như Mộ Kỳ Hoàng cũng cảm thấy rất hạnh phúc. Dương quang không lớn, một cách miễn cưỡng, chiếu vào sàn nhà bằng gỗ. Tro bụi nho nhỏ lẳng lặng mà bay, như một cảnh ái tình mĩ lệ. Mộ Kỳ Hoàng nhớ tới nhiệm vụ mà những trưởng lão kia cấp cho Mộ Thánh Huân, liền khởi động bàn tay, “Huân nhi, cái nhiệm vụ kia không nên đi, thật sự là rất nguy hiểm.”
Mộ Thánh Huân nhìn thấy Mộ Kỳ Hoàng một biểu tình nghiêm túc, đáy lòng dâng lên một loại đặc thù cảm thụ, rất ngứa, rất ấm áp, mềm mại đến bất khả tư nghị (khó có thể tin). Nét mặt biểu lộ ra một mạt tươi cười, “Phụ hoàng lo lắng sao?” Mộ Kỳ Hoàng cũng nở nụ cười, “Huân nhi còn hỏi sao?”
Đúng vậy, cảm tình này đã không cần hỏi nữa rồi. Mộ Kỳ Hoàng yêu, là chính mình làm cho bản thân trở nên mềm mại, là Mộ Kỳ Hoàng. Hai người là như vậy, ăn ý đến nỗi không ai có thể chen vào.
Ngay cả … loại ăn ý này, có lẽ cũng không liên quan đến ái tình.
Mộ Thánh Huân lắc đầu, “Phụ hoàng, Huân nhi sẽ không gặp chuyện không may, phụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-ngan-huyet-nguyet-ly-hon/1573034/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.