Thần Triệt đã không hề để ý rằng, từ khi Tết Tư đại nhân lọt xuống căn ngục này, Anh nhi rất hiếm khi xuất hiện.
Không những không dạy nàng nhảy lò cò nữa, thậm chí Anh nhi cũng càng ngày càng ít đến đưa nấm cho nàng ăn. Và thỉnh thoảng có xuất hiện, thì cũng chỉ ngồi ở góc tường ấy, cúi gằm mặt xuống, đặt nấm trên đất rồi lập tức lùi bước, biến mất vào trong góc tường bí ẩn.
"Kỳ lạ thật, ông không nhìn thấy sao?" Thần Triệt hỏi, và Tế Tư lắc đầu.
"Tại sao thế nhỉ? Cô ấy vừa đến, ngồi ở đây này!" Thần Triệt chỉ vào góc tường, gương mặt lộ vẻ ngạc nhiên. Dù rằng ánh sáng ở dưới này rất yếu ớt, nhưng Tế Tư dại nhân đâu phải người thường, lẽ ra phải nhìn thấy người trong bóng tối chứ?
"Anh nhi là cô gái chỉ có một mắt và một chân, mặc bộ y phục trắng muốt. Cô ấy hay xấu hổ lắm, nên thường chỉ thích cúi đầu ngồi ở góc tường, không dám nhìn người khác."
"Một mắt, một chân... y phục trắng." Vân Tức lẩm bẩm nhắc lại từng chi tiết, dường như đang cố nhớ lại điều gì, rồi chợt hỏi: "Trên mặt cô ta có dấu hiệu của Bái Nguyệt Giáo chủ không?"
"Ông nói hình trăng khuyết này phải không?" Thần Triệt bất giác giơ tay lên sờ vào dấu hiệu đã mờ trên má mình, "Không biết... tôi không nhìn thấy. Cô ấy luôn cúi đầu, mái tóc luôn rủ xuống che kín nửa mặt bên trái."
"Ra thế... ta hiểu rồi." Vân Tức thở dài, và không nói thêm gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-ngan-hoa/3074203/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.