Hai mẹ con Lâm thái phu nhân và Thôi Trinh đều âm thầm oán hận lẫn nhau. Lâm thái phu nhân thì khỏi cần phải nói, tâm trạng đều viết hết lên mặt, lúc nào cũng chỉ nhớ đến tư lợi cá nhân. Còn Thôi Trinh... xem
ra bây giờ vẫn còn chí đền nợ nước.
Nhìn hai mẹ con Lâm phu nhân và Châu Châu, Thôi Trinh bỗng cảm thấy trong lòng dâng lên một nỗi niềm khó tả. Không buồn bã, cũng không đau đớn, chỉ là khiến người ta cảm thấy rất khó chịu, dường như cả
người đều trở nên trống rỗng. Cũng may ảo giác đó chỉ hiện lên một thoáng rồi biến mất ngay lập tức.
Có lẽ vì quá lâu chưa nhìn thấy cảnh tượng ấm áp như thế nên hắn cảm thấy hơi ghen tị.
Thôi Trinh hoàn hồn, mặt không biến sắc, nói tiếp: “Cháu muốn viết một lá thư cho di phụ. Nhỡ may sau khi chuyện của cháu ầm ĩ đến kinh thành, có người muốn lấy chuyện này làm cái cớ liên lụy đến nhiều người
hơn, cháu muốn nhờ di phụ giúp xin tha cho tướng sĩ trú đóng tại Đại Đồng. Quân Thát Đát nhìn chằm chằm như hổ đói rình mồi, lúc này mà làm to chuyện, chỉ sợ sẽ gây bất lợi cho Đại Chu.”
Lâm phu nhân hỏi lại: “Chỉ vậy thôi sao?”
Thôi Trinh khẽ gật đầu.
Lâm phu nhân không biết nên nói gì, chỉ thở một tiếng dài thườn thượt: “Không còn cách khác ư?”
Thôi Trinh nói: “Nếu có thể tra rõ vụ án ngựa chiến thì sẽ là chuyện tốt với cả biên cương và Vệ sở. Cháu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-ngan-dom-huong/3481493/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.