Ánh mắt Ngụy Nguyên Kham đanh lại, hắn ngẩng đầu lên nhìn thấy Cố Minh Châu đang vội vàng bước vào phòng. Dường như sợ làm hắn hoảng, giọng nói của cô rất nhỏ nhẹ, ngữ khí hết sức nhẹ nhàng nhưng có thể
cảm nhận được là cô đang rất sốt ruột.
Cố Minh Châu hỏi: “Có phải là nấc khóa thứ tám không? Có phát hiện ra hiện tượng gì lạ không?”
Nếu như chiếc hộp Ngụy đại nhân cầm là Tịch Lịch Châu thật thì dù thân thủ hắn nhanh nhẹn cỡ nào, chắc chắn cũng sẽ bị thương.
Tịch Lịch Châu phát nổ trong căn phòng chật hẹp thế này thì hậu quả là không thể tưởng tượng nổi. Năm xưa, thám hoa Nghiêm không phải là người tầm thường mà còn mất hai cánh tay.
Bàn tay Ngụy Nguyên Kham đã dừng lại. Khi nãy hắn luôn tập trung giải khóa, có một số việc không kịp nghĩ nhiều, nhìn thấy việc lớn sắp thành mới lờ mờ phát giác ra điểm bất thường.
Hình như chiếc khóa này được tạo ra dành riêng cho hắn, từ chữ triện cổ đến thuật toán, nhạc lý, trùng hợp là mỗi thứ hắn đều đã từng học. Không chỉ như vậy, cảm giác khi sờ vào nấc khóa cuối cùng hơi kì lạ, chốt
xoay ấy chỉ đi về trước chứ không thể lui, đặc biệt là nửa vòng cuối. Dường như chiếc chốt xoay ấy kết nối với cơ quan bẫy, tự di chuyển lên trước, nếu không nhờ hắn giữ lại, sợ là nó đã tự dịch chuyển đến vị trí thuộc
về nó rồi.
Chuyện này không hợp lý.
Phí công phí sức làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-ngan-dom-huong/3481460/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.