Triệu cung nhân lên tiếng: “Ta đã khai hết rồi, tại sao còn bắt ta?”
Ngụy Nguyên Kham ép bà ta nói ra sự thật nhưng vẫn không khoan dung không tha thứ như thế này, muốn làm quyết liệt đến cùng thật ư? Cho dù nhà họ Triệu xảy ra chuyện, bà ta cũng chỉ là một đứa con gái đã
xuất giá, không dính líu đến bà ta được.
Triệu cung nhân sốt ruột nhìn Thôi Trinh: “Hầu gia, ngài nói gì đi chứ? Rốt cuộc cữu mẫu là người như thế nào, Hầu gia còn không biết rõ hay sao?”
Nghe Ngụy Nguyên Kham tra hỏi Triệu cung nhân, ban đầu Thôi Trinh cảm thấy cực kì chấn động, không ngờ nhà họ Triệu lại liên quan đến vụ án ngựa chiến này nhưng bây giờ hắn đã dần lấy lại được sự bình tĩnh
vốn có.
Thôi Trinh cúi đầu nhìn thẳng vào đôi mắt sốt ruột đến đỏ ửng của Triệu cung nhân. Cuộc sống hắn tự cho là yên bình dần dần xảy ra chuyện. Bề ngoài có vẻ rất hòa thuận nhưng sau lưng mỗi người đều có mưu tính
riêng của bản thân từ lâu. Mấy năm nay hắn tập trung giành công trạng, quan tâm đến người trong tộc Thôi thị nhưng lại bỏ sót nhiều vấn đề. Hắn tự nghĩ bản thân văn võ song toàn, song nếu tiếp tục mê muội như
thế này e là hắn cũng sẽ trở thành kẻ lỗ mãng mất thôi.
Thôi Trinh hỏi: “Ngoài những chuyện đó ra, cữu mẫu không làm chuyện gì khác nữa à?”
“Không!” Triệu cung nhân khẳng định chắc nịch: “Ta đã khai hết những điều mình biết rồi.”
“Nếu là vậy,” Thôi Trinh tiếp lời: “cữu mẫu cứ làm theo lời nha môn bảo, sau khi vụ án được điều tra rõ ràng, cữu mẫu không liên quan đến những chuyện này thì ắt sẽ được bình yên về sự trở về nhà thôi.”
Triệu cung nhân bị đả kích hết lần này đến lần khác, bà ta nhìn chằm chằm vào Thôi Trinh, không nói nên lời.
“Đại ca” Thôi vị không kìm được: “tuy không bị nhốt vào nhà giam nhưng những chỗ trông coi nữ quyền cũng rất đơn sơ, làm sao cữu mẫu ở đó được? Dù chỉ là nể mặt cữu cữu thì cũng giữ để cữu mẫu lại trước đã.”
“Luật pháp triều đình không phải trò chơi trẻ con.” Thôi Trinh căn dặn Thôi Vị: “Dẫn theo người về phối hợp với triều đình, áp giải tất cả đến nha phủ.”
Dứt lời, Thôi Trinh nhìn sang Ngụy Nguyên Kham: “Ngụy đại nhân, chỉ có một chuyện, Lâm nhị thiếu gia mới tám tuổi, có thể để nó ở lại nhà họ Thôi không?”
Ngụy Nguyên Kham lạnh lùng đáp: “Sáng sớm mai ta sẽ đến nhà họ Thôi tra hỏi con út của Lâm thị.”
Thôi Trinh nói: “Vậy bọn ta quay về nhà họ Thôi trước.”
Nói xong, Thôi Trinh bước ra khỏi viện, hộ vệ và quản sự nhà họ Thôi vội vã theo sau. Thôi Vị không biết nên làm thế nào, cuối cùng dặn dò Triệu cung nhân: “Cữu mẫu đi theo nha sai trước đi, đợi nha môn điều tra rõ
chân tướng rồi sẽ có kết luận thôi. Ta sẽ viết thư nói rõ sự tình với cữu cữu...”
Giọng nói của Thôi Vị cực kì dịu dàng giống như thể đâm thẳng vào nỗi đau lòng của Triệu cung nhân, bà ta không kìm được mà nghẹn ngào thành tiếng. Suy cho cùng người khởi xướng chính là Ngụy Nguyên Kham,
đợi bà ta ra khỏi nha môn chắc chắn phải bảo lão gia viết tẩu thư tố cáo hắn.
Bọn họ bị đưa đi, Ngụy Nguyên Kham nhìn sang, Cố Minh Châu và Liễu Tô yên lặng đứng trong góc xem kịch khi nãy đã chẳng thấy đâu. Cô chạy nhanh thật, không còn gì thú vị là thừa dịp hỗn loạn rời đi ngay.
“Người đâu?” Ngụy Nguyên Kham hỏi.
Sơ Cửu chớp mắt. Người nào cơ? Chẳng lẽ ý Tam gia là người đi ra từ nhà họ Cổ à?
“Vào mật thất rồi.” Sơ Cứu đáp: “Vào từ lâu rồi, vẫn chưa đi ra.”
Đồ đạc trong mật thất đã được nha sai chuyển đi hết, Cố Minh Châu bưng đèn chiếu vào bốn bức tường trống hoác. Dù là vụ án tự thừa qua đời hay người quản lý cửa hàng nhà họ Triệu toi mạng cũng đều có vật chứng
quan trọng để lại, đặc biệt là chìa khóa kia.
Thông qua Triệu nhị lão gia có thể suy đoán chính xác hơn từ đầu tới cuối vụ án ngựa chiến. Điều tra đến đây là dường như chuyện ở phủ Thái Nguyên đã không còn điểm đáng ngờ nào nữa. Còn về phần sổ ngựa chiến
kia, điều tra theo hướng nhà họ Triệu sẽ tìm được một số manh mối.
Triệu nhị lão gia có dính líu đến vụ án ngựa chiến là điều chắc chắn, nhưng e là ta cũng bị người khác thí xe giữ tướng giống như Hàn Ngọc. Những chuyện lớn như vụ án ở mỏ sắt hay án ngựa chiến không phải là
chuyện mà Hàn tri phủ, nhà họ Triệu và Hành Thái Bộc tự dám nhúng tay vào. Đằng sau không có người chống lưng thì sao bọn họ dám ngang nhiên trắng trợn như vậy được? Hơn nữa kẻ chủ mưu đứng đằng sau
bọn họ càng lúc càng có vẻ giống Thái tử.
Thái tử sẽ không mưu phản nhưng gã thiếu bạc, thân phận của Quý phi bị chỉ trích, muốn lôi kéo các trọng thần nghiêng về phía bọn họ tất nhiên cần phải có chuẩn bị. Nguồn lợi thu được từ ngựa chiến rất nhiều, đủ
cho nhu cầu của phe Quý phi. Có điều theo những lời Dương tiên sinh nói, mỗi đồ vật đều có giá trị của riêng nó, đổi thành bạc là lựa chọn nông cạn nhất. Muốn phát huy giá trị cao nhất của một đồ vật thì phải tặng đồ
vật ấy cho người cần nó nhất. Giá trị lớn nhất của ngựa chiến không chỉ là bạc mà là một kỵ binh, một trận chiến thắng lợi, thậm chí là ngôi vua.
Không có ngựa chiến nghĩa là không có kỵ binh, không thể bảo vệ biên cương và thành trì, cho dù tướng quân có lợi hại đến đâu cũng sẽ bại trận. Vào thời khắc quan trọng, giao ngựa chiến cho bọn họ, bảo bọn họ lập
nên công trạng, dần dần trở thành cánh tay đắc lực của Đại Châu. Người được nhận ngựa chiến cũng đồng nghĩa với việc đã báo tên lên, từ đó đồng sinh cộng tử. Một thế cờ hoàn hảo biết bao.
Tuy mọi chuyện chỉ là dự đoán nhưng cô cảm thấy rất có khả năng này.
Thế cờ này do ai bày ra? Nếu như là Thái tử, vậy thì Thái tử đúng là rất thông minh. Thái tử đi lại trong phủ Công chúa trông rất cao quý, khiêm tốn nhã nhặn. Nhưng đến khi phủ trưởng Công chúa có động tĩnh khác
thường, biểu cảm trên gương mặt Thái tử lập tức thay đổi, đôi mắt lóe lên ham muốn quyền lực, khi ấy rất nhiều người vẫn chưa biết chuyện gì đang xảy ra.
Người để lộ ra manh mối khi đại cục vẫn chưa ngã ngũ thì lòng dạ thâm sâu được đến đâu?
Tuy Cố Minh Châu chưa gặp Quý phi nương nương bao giờ nhưng nhìn thấy con là có thể hiểu được mẹ. Tính tình của hai mẹ con này giống y hệt nhau, huênh hoang đúng như lời triều thần đồn thổi. Tuy bọn họ đã
tiết chế nhiều rồi nhưng suy cho cùng đó chỉ là giả, không thể giấu được bản chất bên trong.
Sau này, Thái tử muốn mượn vụ án trưởng Công chúa và nhị Hoàng tử để diệt trừ tận gốc những người đối đầu với mình, cuối cùng bị ngự sử của Ngôn quan nắm được thóp, Thái tử bắt buộc phải dâng thư cầu xin
Hoàng để đừng làm ảnh hưởng đến quá nhiều người.
Vì vậy, Cố Minh Châu không cho rằng Thái tử có được tầm nhìn và sự quyết đoán như vậy, có lẽ cũng đang bị kẻ khác lợi dụng.
Cố Minh Châu vừa ngẫm nghĩ vừa lùi từng bước về sau, thình lình bị hụt chân, cảm thấy như giẫm phải thứ gì đó. Cô quay đầu lại theo bản năng thì nhìn thấy phía sau lưng có... Ngụy đại nhân.
Oan gia ngõ hẹp, uống nước cũng mắc vào răng, cô chỉ đi thôi mà cũng vô duyên vô cớ bị vấp chân. Với tính cách nhát gan, yếu đuối của Tưởng sư muội, ắt hẳn cô ấy cũng sẽ bị dọa sợ giống như cô. Chiếc đèn trong tay
lập tức rơi xuống, lăn
vài vòng trên mặt đất rồi phụt tắt.
Sau khi nha sai dọn sạch đồ đi, đèn trong phòng cũng bị chuyển đi mất cho nên chiếc đèn trong tay Cố Minh Châu chính là nguồn sáng duy nhất. Đèn tắt rồi, xung quanh tối đen như mực.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]