Sơ Cửu nuốt nước bọt: “Hay Tam gia dùng bữa trước rồi ra ngoài sau?” Không biết trong bếp còn thịt hay không nữa?
“Phùng An Bình chưa đưa thịt bò cho ngươi sao?”
Giọng nói nhàn nhạt của Ngụy Nguyên Kham vang lên.
Sơ Cứu rất muốn trả lời ngay nhưng lại sợ khóe miệng dính mỡ. Hắn lấy tay áo lau miệng rồi mặt dày nói: “Không... nhiều lắm.”
Hắn không đói mà chỉ quan tâm đến Tam gia thôi, ai ngờ Tam gia không chịu hiểu cho nỗi lòng của hắn chứ.
Ngụy Nguyên Kham không nói gì nữa, quay người rời khỏi viện.
“Tam gia, chúng ta đi đâu vậy?” Sơ Cửu ở bên cạnh thấp giọng hỏi.
“Đi dạo phố.” Ngụy Nguyên Kham nhanh nhẹn lên ngựa.
Sơ Cửu đi theo Ngụy Nguyên Kham ra khỏi con hẻm, rất nhanh sau đó hắn đã đoán được mục đích của Tam gia. Đó là cửa hiệu ở phủ Thái Nguyên của Trường lão gia mà Nhiếp Thẩm nói.
Ngụy Nguyên Kham đến một góc vắng vẻ nhìn dòng người đi qua đi lại. Đứng yên lặng rất lâu, khóe miệng hắn nở một nụ cười nhẹ.
Hắn chỉ người bán hàng rong trong dòng người.
Sơ Cửu thầm nghi ngờ: Hình như đó chỉ là một người bình thường. Hẳn không nhìn ra được bất kì điểm gì khác thường.
Ngụy Nguyên Kham nói: “Trông có vẻ như hắn đang đi lại trên con đường này, nhưng thời gian hắn dừng lại ở mỗi cửa hiệu là khác nhau. Cho người ở đây trông chừng rồi tính xem có phải người bán hàng rong kia
dừng lại ở cửa hiệu Trường lão gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-ngan-dom-huong/3481420/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.