các nơi. Có thể khiến cho người như Nhiếp Thầm bằng lòng ở lại bên cạnh giúp đỡ thì người đó không chỉ có mắt nhìn tinh tường mà còn rất bản lĩnh nữa.
Ngụy Nguyên Kham hỏi: “Hôm đó người ở trên thuyền hoa, vậy ai đi tìm những người dân kia?”
“Đại nhân, người đã từng gặp ở bên ngoài hẻm Vĩnh An rồi.” Nhiếp Thẩm đáp: “Cậu ấy từng giúp y bà xách hòm thuốc.”
Chẳng trách hôm ấy lúc y bà xuất hiện trên thuyền hoa không thấy người đồ đệ ấy bên cạnh.
Ngụy Nguyên Kham hỏi: “Cậu ấy đang ở đâu?”
“Đang đợi ở bên ngoài.” Nhiếp Thảm trả lời: “Cho dù lần này đại nhân không gọi tiểu nhân, tiểu nhân cũng sẽ đưa cậu ấy đến đây, có một số việc ngay từ đầu đã không nên giấu đại nhân. Nhưng... phủ Thái Nguyên
thế này, chúng tiểu nhân cũng không dám dễ dàng tin người.”
Trong lúc Nhiếp Thầm trình bày, Sơ Cửu đã ra ngoài đón Liễu Tô vào trong. Nhìn thấy Liễu Tô, Sơ Cửu nhớ lại ký ức không mấy vui vẻ đêm hôm đó,
Nhiếp Thẩm tiếp lời: “Đại nhân, Liễu Tô ngã bệnh nên tại đã điếc, đại nhân muốn hỏi han gì cần phải có tiểu nhân nói lại với cậu ấy.”
Nhiếp Thầm gật đầu với Liễu Tô, lúc này Liễu Tô mới quỳ xuống đất: “Tiểu dân Liễu Tô, xin đại nhân làm chủ cho tiểu dân, trả lại sự trong sạch cho Đạo tặc trân châu.”
“Đạo tặc trân châu không phải người cướp kho bạc vào bảy năm trước, cũng không hề thiêu cháy kho lương, ông ấy bị kẻ khác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-ngan-dom-huong/3481417/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.