Chương trước
Chương sau
Lâm phu nhân cảm thấy ngạc nhiên, hóa ra “một tên trộm khác” ở chùa Kim Tháp là Ngụy Nguyên Kham.

Ngụy Nguyên Kham nói tiếp: “Khi đó ta đang âm thầm điều tra vụ án, không tiện lộ mặt, nên khi thấy người nhà họ Cổ tới thì đã rời đi.”

Lâm phu nhân cẩn thận nhớ lại mọi chuyện khi đó, bên hông Châu Châu đúng là có dấu vết. Bà quay sang nhìn gương mặt nghiêm túc của Ngụy Nguyên Kham, không hề giống đang nói dối.

Ngụy đại nhân có ơn cứu mạng với Châu Châu.

Vậy mục đích Ngụy đại nhân tới đây là gì vậy?

Lâm phu nhân đáp: “Hóa ra Ngụy đại nhân đã cứu Châu Châu, Hoài Viễn hầu phủ sẽ khắc ghi ơn cứu mạng của đại nhân trong lòng.”

Ngụy Nguyên Kham ngẩng đầu lên, đôi mắt sâu không thấy đáy, cũng không hề có dao động gì cả: “Bất kể là ai ở đó cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn, không có ơn huệ gì cả đâu, Hoài Viễn hầu phủ không cần phải

ghi nhớ chuyện này.”

Lâm phu nhân thầm thở phào nhẹ nhõm một tiếng, may mà Ngụy đại nhân đã nói như vậy.

Bà sợ Ngụy đại nhân sẽ mượn cơ hội này đưa ra yêu cầu nào đó, yêu cầu với Hoài Viễn hầu phủ thì bà sẽ chấp nhận, nhưng bà không muốn liên lụy tới Châu Châu...

Lâm phu nhân nói: “Hôm nay đại nhân tới nhà là vì chuyện ở chùa Kim Tháp sao?”

Ngụy Nguyên Kham nâng chén chà lên: “Có liên quan tới vụ án này, ta có vài câu muốn hỏi Cổ đại tiểu thư.”

Lâm phu nhân nghe tới đây thì vô thức nhìn ra phía ngoài cửa.

Ngụy Nguyên Kham kéo nắp chén trà ra, Lâm phu nhân còn chưa kịp lên tiếng thì hắn đã nói thẳng: “Khi nãy ta nghe quản sự nói có thầy thuốc tới chẩn trị cho Cổ đại tiểu thư, phu nhân hãy để thầy thuốc khám bệnh

trước đi, ta sẽ chờ ở đây.”

Ngụy Nguyên Kham nói ngắn gọn nhưng không cho phép ai được nghi ngờ, hắn như một đỉnh núi lớn đứng sừng sững ở đó, toàn thân tỏa ra từng làn khí lạnh lẽo khiến cho mọi người xung quanh không dám chọc

tới.

Lâm phu nhân khẽ nhíu mày lại, Ngụy Nguyên Kham tuổi không quá lớn nhưng sao hắn lại có thể bình thản không hề bộc lộ cảm xúc ra ngoài mặt, giống như không hề có tình cảm như vậy chứ? Hắn khó chơi như

vậy, chẳng trách Hoàng thượng lại điều hẳn tới tra án.

Khi nãy bà vừa mới nghĩ đến việc thầy thuốc tới thì đã bị Ngụy đại nhân phát hiện ra được.

Đúng là đáng sợ!

Lâm phu nhân đứng dậy: “Vậy Ngụy đại nhân cứ ngồi nhé.” Cho dù bà không biết Ngụy Nguyên Kham muốn hỏi Châu Châu chuyện gì nhưng bà có thể nhận ra rằng chuyện gì người này đã quyết định thì tuyệt đối

không thể thay đổi, cứng đối cứng với hắn không phải là cách giải quyết, huống chi hắn còn từng cứu Châu Châu nữa.

Vừa ra khỏi phòng, Lâm phu nhân thở phào một hơi, Vương ma ma ở bên cạnh cũng ôm ngực: “Phu nhân để Ngụy đại nhân gặp đại tiểu thư thật sao?”

Sao bà ta lại cảm thấy không nỡ vậy nhỉ?

“Không tránh được.” Lâm phu nhân đáp: “Triều đình phái Ngụy đại nhân tới tra án, hắn nói như vậy cũng là hợp tình hợp lý, chúng ta không nên có tranh chấp gì với hắn. Dù sao Châu Châu không hề làm gì cả, chốc

nữa ta sẽ ở cạnh Châu Châu là được.”

Đó chỉ là vài câu tra hỏi bình thường, cứ che che giấu giấu sẽ khiến đối phương hiểu nhầm.

Vương ma ma gật đầu.

Lâm phu nhân nói: “Mau đi gọi đại tiểu thư tới đây, đừng để tiên sinh chờ.”

Sau khi Lâm phu nhân rời đi, ánh mắt Ngụy Nguyên Kham rơi vào chén trà trên tay. Nước trà trong veo, có một mùi thơm nhàn nhạt phả vào mặt, trước mắt hắn xuất hiện gương mặt ngốc nghếch của Cổ đại tiểu thư.

Vừa nghĩ tới đây, đôi mắt phượng của Ngụy Nguyên Kham nhếch lên. Hắn đứng dậy đi tới trước cửa sổ, cảnh vật ngoài sân hiện lên trước mắt.

Khu nhà bé nhỏ hoàn toàn yên tĩnh, trên hòn non bộ trong hai cây hoa, trên một chục cây có một con thỏ, không cần nghĩ thì hắn cũng biết đó là kiệt tác của Cổ đại tiểu thư, nó rất phù hợp với thân phận và tính cách

của cô gái ấy.

Chờ khi Tôn tiên sinh bắt mạch xong, hắn quan sát Cố Minh Châu kỹ lưỡng thì chắc hẳn sẽ giải đáp được nghi vấn ở chùa Kim Tháp.

Hắn chú ý tới Hoài Viễn hầu phủ như vậy là bởi vì vụ án này bắt đầu từ Hoài Viễn hầu, nếu như ngay từ ban đầu Hoài Viễn hầu đã sắp đặt mọi chuyện thì cứ điều tra tiếp sẽ chỉ rơi vào trong cạm bẫy người khác đã bày

ra. Cho dù hiện giờ xem ra Hoài Viễn hầu làm như vậy chỉ là vì muốn cảnh báo cho triều đình, nhưng những tranh đấu trong sáng ngoài tối mấy năm gần đây khiến hắn phải cẩn thận hơn nhiều lần.

Vụ án phủ Thái Nguyên đã điều tra được hơn nửa rồi, hiện giờ hắn nắm con cờ Diêm Hạo ở trong tay, chỉ cần lợi dụng tốt thì ắt sẽ có thu hoạch lớn. Nhưng điều kiện tiên quyết chính là hắn phải nhìn thấu được hết

thảy, như vậy mới có thể mưu tính chu toàn.

Cố Minh Châu dẫn theo Bảo Đồng, vui vẻ đi vào trong phòng Lâm phu nhân.

Lâm phu nhân đang trò chuyện với thầy thuốc Tôn, nghe thấy tiếng động, tươi cười vẫy gọi Cố Minh Châu: “Châu Châu, mau lại đây nào.”

Cố Minh Châu đi về phía Lâm phu nhân và nhìn rõ người ngồi đối diện bà.

Một gương mặt quen thuộc đập vào mắt cô. Tay Cố Minh Châu không khỏi khẽ run lên.

Đó là... sư phụ.

Chia cách năm năm ròng, không ngờ họ lại gặp nhau vào lúc này.

Từng hình ảnh trong đại lao lại hiện lên trong đầu cô, cô đi theo sự phụ hái thuốc, nghe sư phụ giảng giải y thuật, dược lý. Sư phụ là người cứu cô, khi cô sợ hãi, bất an tới mức nghẹt thở thì sư phụ bước vào cuộc đời cô,

giúp cô tỉnh táo lại, cuối cùng dù cô bị giết chết, nhưng cô lại ra đi một cách thong dong.

Sau khi trở thành Cố Minh Châu, quãng thời gian đó như chưa từng tồn tại vậy. Cô có được một cuộc sống mới vô cùng vui vẻ, thoải mái, so với những chuyện trải qua trước đây thì như cách một kiếp, lại như chỉ cách

nhau một cái chớp mắt vậy. Mãi cho tới khi gặp lại sư phụ, cô mới cảm nhận được khoảng thời gian năm năm đó tồn tại.

Tóc mai của sư phụ đã điểm trắng, trên mặt có mấy nếp nhăn rất sâu.

Sư phụ đã già rồi.

Không biết năm năm qua sư phụ sống như thế nào nhỉ? Cô từng nghe ngóng tin tức của sư phụ ở kinh thành, chỉ biết sau khi Châu Như Quân chết, thầy thuốc Tôn trị liệu dịch bệnh trong đại lao lập tức rời khỏi kinh

thành. Cái chết của cô chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới sư phụ vì ông luôn hy vọng cô có thể sống sót.

Năm năm trôi qua, liệu sư phụ đã thoát khỏi ám ảnh về cái chết của cô để chuyên tâm tới y thuật hay chưa? Cô mong sư phụ không bị cuốn vào bất kỳ chuyện gì cả, được làm những gì ông yêu thích.

Lâm phu nhân kéo Cố Minh Châu tới: “Châu Châu đừng sợ, giống như thường ngày thôi ấy mà, sau khi bắt mạch xong mẹ sẽ làm bánh ngọt cho con ăn.”

Cố Minh Châu ngoan ngoãn gật đầu, để Lâm phu nhân đặt tay cô lên trên gối xem bệnh.

Thầy thuốc Tôn đặt ngón tay lên cổ tay Cố Minh Châu, cẩn thận bắt mạch.

Cố Minh Châu nhìn thầy thuốc Tôn, vẻ tập trung toàn bộ tinh thần của sư phụ không khác gì năm năm trước cả. Năm đó, vì cứu cô nên sư phụ đã sử dụng một vài thủ đoạn, không quan tâm tới dịch bệnh ở trong đại

lao, ban đầu cô không hiểu gì, sau này khi theo người học thuốc mới nhận ra điểm kỳ lạ.

Cho dù cô sợ chết nhưng cô không muốn mình liên lụy tới người vô tội, thế là cô thuyết phục sư phụ, cuối cùng đã không ủ thành sai lầm lớn.

Thầy thuốc không nên bị người khác lợi dụng, nhất là một thầy thuốc như sư phụ.

Cô rất muốn nhận sư phụ nhưng không phải là bây giờ, cô không thể để sư phụ bị cuốn vào phân tranh được.

Cố Minh Châu khống chế lại cảm xúc, khi thấy thầy thuốc Tôn khẽ nhíu mày, trong lòng cô run lên, không phải là sư phụ đã phát hiện ra được cô đang giả ngốc đó chứ?

Thầy thuốc Tôn cẩn thận quan sát thiếu nữ trước mặt, ánh mắt có phần ngơ ngác, tay không ngừng nghịch chiếc túi, giống như đang hoàn toàn đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân, mọi chuyện bên ngoài không

có liên quan gì với cô cả.

Sao bệnh tình của Cổ đại tiểu thư lại có phần khác biệt so với những gì Hoài Viễn hầu miêu tả cho ông vậy nhỉ?

Thầy thuốc Tôn nhìn về phía Lâm phu nhân: “Phu nhân có mang theo những phương thuốc Cổ đại tiểu thư đã sử dụng trong những năm gần đây không?”

“Ta có cả.” Lâm phu nhân nói: “Ta sẽ đưa tiên sinh ngay.” Châu Châu kiểu gì cũng sinh bệnh, vậy nên đi tới bất cứ đâu bà cũng mang theo những phương thuốc kia để chuẩn bị cho mọi tình huống.

Thầy thuốc đều sẽ xem qua những phương thuốc từng dùng trước đây, chuyện này hoàn toàn bình thường, những phương thuốc của Cổ đại tiểu thư đã bị vô số thầy thuốc xem đi xem lại rồi, hoàn toàn không có vấn

đề gì cả, nhưng không hiểu sao Cố Minh Châu lại cảm thấy hơi căng thẳng.

Đặc biệt là Ngụy đại nhân còn đang làm khách ở nhà họ Cố, nếu như cô để lộ sơ hở gì thì chắc chắn sẽ bị hắn phát hiện ra.

Ngụy đại nhân tới đây làm gì? Chuyện ở chùa Kim Tháp khiến nghi vấn trong lòng hắn mãi không tiêu tan, đúng là một tên nhớ dai mà.

Hiện giờ tình hình vụ án có tiến triển, hắn muốn nhìn thấu lập trường của Hoài Viễn hầu phủ, vậy nên đã tới đây dò xét xem cô có điểm gì khác lạ hay không.

Nếu đã vậy thì chi bằng để cho hắn xem xét hết đi, sau đó sớm rời khỏi đây.

Cố Minh Châu ngồi trên ghế gấm bắt đầu cựa quậy không ngừng, tỏ thái độ mất kiên nhẫn.

“Ngoan, ngoan nào.” Lâm phu nhân nói: “Xong ngay bây giờ đây.”

Khi Thầy thuốc Tôn buông tay ra thì Cố Minh Châu như một con én nhỏ, lao thẳng ra ngoài.

Đi, đi tìm Á Ngụy thôi nào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.