Hắn ngẩng đầu nhìn sang, y bà đó sáp lại gần hắn hơn, ánh mắt của cô nóng rực như muốn đốt thủng một lỗ trên màn che mặt. Muốn theo dõi sắc mặt hắn khi xem mảnh giấy à?
Cô biết mình không thể giấu giếm được nên đành phải vui vẻ đưa mảnh giấy cho hắn, nhưng cũng không quên nhân cơ hội xác nhận xem hắn có liên quan đến mảnh giấy này không? Nếu như mảnh giấy này là do
hắn viết thì hắn sẽ không vội vã mở ra.
Tính xấu không đổi, vừa mới bị hắn lật tẩy mánh lới, bây giờ liền tính kể lại. Ngụy Nguyên Kham vo tròn mảnh giấy,y bà hậm hực rụt cổ về, sau đó khẽ lắc đầu với hắn ý bảo bản thân chẳng nhìn thấy cái gì cả. Đúng
là đặc sắc.
Ngụy Nguyên Kham vô thức cười khẩy trong lòng, người trước mặt hắn đã thay da đổi thịt sang một gương mặt mới, không còn là y bà nhát gan như thỏ để tham tiền như mạng nữa mà lập tức biến thành một người
khôn khéo, dày dạn kinh nghiệm, lòng dạ thâm sâu khó lường. Đến bây giờ hắn mới nhìn rõ gương mặt thật của cô.
A Cửu đứng bên cạnh nghẹn họng nhìn trân trối. Y bà trước mắt đúng là người bọn họ nhìn thấy ở hẻm Vĩnh An chứ? Vẫn là người lén ăn bánh đậu đỏ của Tam gia ư? Có phải là bọn họ nhận nhầm rồi không?
Khi nãy qua khe cửa sổ khép hờ, hắn nhìn thấy những chuyện đã xảy ra một cách rõ ràng. Lúc Tử Diên cô nương quay lưng lén xem mảnh giấy trong tay,y bà đã lấy ra một mảnh giấy từ trong hòm thuốc, đợi Tử Diên
cô nương đọc chữ trên giấy xong, ngay lúc định đốt bỏ mảnh giấy thì y bà đụng vào bình hoa, cơ thể loạng choạng như sắp ngã xuống đất. Tử Diên cô nương hoảng hốt đỡ lấy,y bà nhân cơ hội ấy lấy mất mảnh giấy
trong tay Tử Diên cô nương. Khi Tử Diên cô nương hoàn hồn lại cúi đầu tìm mảnh giấy thì y bà vứt mảnh giấy đã cháy thành than mà bản thân chuẩn bị từ trước xuống đất.
Chuỗi động tác này cực kì liền mạch, sau khi sự việc xảy ra hắn dụi dụi hai mắt để xác định bản thân không nằm mơ. Hắn nhìn Tam gia bằng ánh mắt sửng sốt. Tam gia bị người khác lừa gạt một cách bất cẩn vậy á?
Chẳng phải là vô cùng nhục nhã à?
“Mời công tử uống trà.” Tử Diên tự tay dâng trà sang. Sau khi bước vào cửa, vị công tử này luôn cúi đầu, dường như hắn vô cùng rụt rè không dám ngẩng đầu lên nhìn cô. Với độ tuổi này, biểu hiện thế này thì khả năng
cao là đến thuyền hoa lần đầu, vì vậy cô bèn tự tay dâng trà lên, trấn an vị công tử này để hắn không căng thẳng nữa.
Ngụy Nguyên Kham bưng chén trà lên uống, Cố Minh Châu cũng ngang ngược nhìn chằm chằm vào gương mặt vàng vọt trước mắt. Gương mặt vàng vọt này đúng là trông chẳng đẹp như gương mặt trắng trẻo, sạch
sẽ lúc trước, so sánh thế này mới phát hiện dáng vẻ “sáng sủa” lúc trước của hắn nổi bật đến mức nào.
Thông qua biểu cảm khi nãy của Ngụy đại nhân, cô có thể chắc chắn mảnh giấy này không liên quan đến hắn, nếu vậy suy đoán trước đây của cô là đúng, trên thuyền này có người vẫn luôn giúp đỡ Tử Diên cô nương.
Ngụy đại nhân thông minh như vậy, chẳng mấy chốc có thể hiểu rõ nguyên nhân và hậu quả, ắt hẳn cũng muốn tìm được người đó. Tìm được người biết được điểm then chốt trong một vụ án không phải chuyện dễ.
Xem ra đêm nay cô và Ngụy đại nhân đều phải biết quý trọng, không thể không tạm thời liên kết với nhau để điều tra rõ ràng.
Hầy, Cố Minh Châu thầm thở dài trong lòng, ánh mắt cô dừng lại trên chiếc cổ trắng ngần thấp thoáng lộ ra khỏi cổ áo của Ngụy đại nhân. Cải trang qua loa như thế này, bất cẩn một chút là sẽ bị lật tẩy ngay, có khi sẽ liên lụy đến cô, nghĩ vậy cô bèn nhích sang bên cạnh một bước.
Ngụy Nguyên Kham nghe thấy tiếng thở dài thườn thượt của y bà, dường như trong tiếng thở dài chất chứa sự bất đắc dĩ, sau đó cô liền ghét bỏ đứng cách xa hắn. Hắn cau mày nhìn y bà, cô đang chán ghét hắn à?
Y bà đó lập tức khom người, tỏ vẻ vừa sợ sệt lại vừa cung kính.
Giả vờ khúm núm cho ai xem? Nếu như cô sợ hãi thật thì sẽ không năm lần bảy lượt giả thần giả quỷ trước mặt hắn.
Sơ Cửu lại nhìn Tử Diên cô nương với vẻ thương xót. Tam gia và y bà đó cứ mập mờ trước mặt Tử Diên cô nương, coi người ta mù thật à?
“Cô đi đi.” Tử Diên dặn dò y bà: “Chỗ này không cần cô hầu hạ.”Y bà có thể làm được gì chứ? Nếu không phải công tử này đến đột ngột quá thì cô đã đuổi y bà này đi từ lâu rồi.
“Không sao.” Ngụy Nguyên Kham ngăn lại, giọng nói không lạnh lùng như bình thường: “Chỗ này cũng chẳng có người ngoài, cứ cho cô ấy ở lại bưng trà rót nước để cô nương khỏi mệt nhọc.”
Lời này nghe có vẻ cực kì thương hoa tiếc ngọc, có điều giọng điệu lại có phần gượng gạo, Cố Minh Châu chớp chớp mắt, Ngụy đại nhân muốn thể hiện sự dịu dàng, biết quan tâm thì còn phải luyện tập nhiều.
“Khiến công tử nhọc lòng vì thiếp rồi.” Tử Diên khom người cúi đầu: “Để thiếp chuẩn bị một bàn rượu thịt rồi đánh một khúc góp vui cho công tử.”
Dứt lời, Tử Diên nhẹ nhàng lắc chiếc chuông trên bàn, gã chạy vặt bên ngoài lập tức dâng rượu thịt lên. Mùi thức ăn tỏa khắp bốn phía, đặc biệt là những chiếc bánh ngọt được làm rất khéo léo. Cố Minh Châu bận rộn
cả buổi, bụng đã trống rỗng từ lâu, nhìn thấy số bánh này càng cảm nhận bụng đang sôi rõ hơn.
Ngụy Nguyên Kham vẫn tỏ vẻ đứng đắn như trước, rượu thịt, tiếng đàn và mỹ nhân trước mắt đều chẳng thể khơi dậy hứng thú của hắn. Hắn vẫn mím chặt môi. Dáng vẻ này trông giống người dạo chơi chốn thuyền
hoa chỗ nào chứ, rõ ràng là công đường đang thẩm tra án.
Cố Minh Châu oán thẩm, may mà lòng dạ Tử Diên cô nương không thấm sâu, nếu không chắc chắn sẽ nhìn ra manh mối. Cô có nên giúp hắn một tí không nhỉ?
Ngụy Nguyên Kham liếc nhìn y bà đang lén lút nhích lên trước, sau đó cô đưa tay về phía chiếc đĩa gần mình nhất, nhấc một miếng bánh lên rồi nhét nó vào miệng ẩn sau lớp màn với một tốc độ nhanh như chớp, y
hệt như trước phần mộ của Châu Như Quân ngày hôm đó.
Cái miệng ham ăn trước sau như một. Hẳn không ngăn cản mà yên lặng nhìn từng hành động của cô. Rốt cuộc y bà này là ai? Xuất hiện ở hẻm Vĩnh An, ở mộ phần nhà họ Thôi và trên thuyền hoa chắc chắn là vì điều
tra vụ án. Nếu đã lén lút trà trộn lên thuyền hoa, có thể thấy y bà không chung chí hướng với kẻ đứng đằng sau thuyền hoa. Tuy y bà quen biết bà Trần nhưng mối quan hệ giữa hai người họ không thân thiết đến vậy,
tất nhiên cũng không cùng một giuộc với đám thợ khai thác đá. Y bà này đang làm việc cho ai? Mỗi một hành động của cô đều thô lỗ không để ý đến lễ nghĩa, giống như người thường ở trên phố hơn.
Vừa nghĩ đến đó, Ngụy Nguyên Kham đã nhìn thấy y bà bước về phía mình. Hắn chẳng hề ngăn cản mà muốn nhìn xem rốt cuộc y bà đó có mục đích gì nhưng lại thấy y bà đưa tay lên. Chẳng kịp đề phòng, một miếng
bánh Phù Dung đã được đưa đến trước mặt hắn, suýt chút nữa là chạm luôn vào miệng hắn.
Ngụy Nguyên Kham vô thức ngẩn người, y bà lập tức đặt bánh vào trong chiếc đĩa sứ trắng, sau đó lùi sang bên cạnh hai bước rồi liên tục quỳ xuống hành lễ.
Cố Minh Châu nhìn về phía Ngụy Nguyên Kham sát khí đằng đằng. Một lúc nữa gã chạy vặt lại đến thêm rượu thêm thức ăn, nhìn thấy tình cảnh thế này không chừng gã sẽ sinh nghi, nếu đã ở trên cùng một thuyền
tất nhiên cô phải nhắc Ngụy đại nhân chú ý. Song, khi nãy chẳng biết vì sao trong thoáng chốc cô cứ cảm thấy miệng của Ngụy đại nhân trông rất quen, trong lúc vô thức cô muốn nhét chiếc bánh Phù Dung ấy vào
miệng hắn. May mà lúc nào cô cũng duy trì sự tỉnh táo nên đã thủ tiêu ý nghĩ ấy trong chớp mắt, dùng tay ngay thời khắc quan trọng.
“Tử Diên cô nương.” Bên ngoài cửa vang lên giọng nói của nha hoàn: “Đinh công tử tổ chức tiệc ở thuyền lớn, cho mời mọi người uống rượu, các cô nương và khách khứa nếu thích đều có thể đến đó.”
“Biết rồi.”
Tử Diên đáp lời, bước ra từ phía sau tấm bình phong, tiến lên trước rót rượu cho Ngụy Nguyên Kham: “Công tử đến đây lần đầu phải không? Có lẽ không biết trên thuyền bọn thiếp có vị Đinh công tử thường xuyên ghé
thăm. Vị công tử này thích mọi người cùng tụ họp với nhau uống rượu, vui đùa, còn mời một số người biểu diễn tạp kỹ đến nữa. Nếu công tử muốn góp vui thì thiếp sẽ đến đó cùng công tử.”
Tử Diên căng thẳng siết chặt chiếc khăn, tất nhiên cô hy vọng vị công tử này sẽ bằng lòng đến đó. Tuy đã nhìn thấy mảnh giấy nhưng cô không biết đêm nay nhóm người của bà Trần và Lữ Quang có ra tay hay không.
Nếu như bọn họ đền thuyền hoa thì cô không thể khoanh tay đứng nhìn được.
Ngụy Nguyên Kham suy ngẫm một lúc, sau đó gật đầu: “Vậy thì đi thôi.”
Tử Diên vui mừng đáp: “Thiếp đi thay đồ rồi cùng với công tử...” Cô còn chưa nói dứt lời đã cảm thấy cô đau nhói, trước mắt tối sầm lại, biết sắp ngất xỉu nhưng lại chẳng hiểu rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Sơ Cửu đặt Tử Diên cô nương đã mềm nhũn sang một bên, lần thứ ba thấy thương xót cho cô nương này. Đây chỉ là một con cừu đáng thương, không hề biết trong phòng có hai con sói gian xảo. Ngụy Nguyên Kham lại
gõ nhịp nhịp lên mặt bàn, nhìn về phía y bà: “Còn cần ta hỏi nữa à?”
Cố Minh Châu tiến lên trước tháo màn che mặt của Tử Diên xuống, chỉ vào những nốt nhạt mủ trên gương mặt Tử Diên, sau đó lục tìm quần áo tư trang trong phòng, lấy một hộp phấn từ bên trong ra kiểm tra một cách tỉ mỉ. Tiếp theo cô giả vờ bôi nó lên mặt Tử Diên, ý bảo nhọt mủ trên người cô ấy có liên quan đến món đồ này.
Trên người Tử Diên chỉ có những chỗ lộ ra ngoài mới nổi nhọt mủ, từ mạch tượng lại thấy cô ấy không hề có triệu chứng gì khác, duy chỉ có trong miệng có mùi gỉ sắt làm cho cô liên tưởng đến hiện tượng trúng độc
chu sa
Trước tiên cơ thể Tử Diên không có sức lực, sau đấy trên mặt nổi nhọt mủ, giống như có người cố ý ép cô ấy phải rời khỏi thuyền hoa này, có lẽ người đó chính là người đã gửi mảnh giấy cho Tử Diên. Cũng có nghĩa là
trên thuyền hoa đã có người chú ý đến cô ấy từ lâu, người đó luôn muốn cô ấy tránh xa nơi thị phi này.
Cố Minh Châu lại tìm thấy con dao găm được giấu bên hông của Tử Diên, đưa đến trước mặt Ngụy Nguyên Kha. Mục đích đêm nay của Tử Diên là ám sát một người quan trọng trên con thuyền này, rất có khả năng
chính là vị Đinh công tử kia. Nếu không lúc nghe thấy ba từ “Đinh công tử”, cô ấy đã chẳng kích động như vậy. Chẳng lẽ Đinh công từ chính là người đứng đằng sau sắp đặt nên vụ án này?
“Thay quần áo của cô ấy vào đi.” Ngụy Nguyên Kham nhìn về phía Cố Minh Châu: “Cô đóng giả cô ấy đi lên thuyền lớn với ta.” Cô Tử Diên này cần đội nón và mang màn che, y bà cũng như thế, thân hình của hai người
trông cũng xấp xỉ, người trên thuyền đều nhìn thấy hắn y Tử Diên ở cạnh nhau, chỉ cần không tháo nón trên đầu xuống thì sẽ không bị người khác lật tẩy.
Vả lại hắn cho rằng y bà này có thể đảm đương được việc đó. Dám một mình lên thuyền tìm kiếm tin tức, lại có thân thủ như vậy, lật mặt nhanh hơn lật sách, nếu cô còn không thể làm cho vàng thau trở nên lẫn lộn
thì chắc cũng chẳng có ai có thể làm được.
Tuy y bà này cực kì lắm mưu nhiều mẹo nhưng về việc này mục đích của cô rất giống với hắn, đưa cô theo sẽ có lợi hơn cô Tử Diên yếu ớt đó. Cố Minh Châu gật đầu một cách không cam lòng rồi bước vào phía trong
phòng.
“Cô đợi đã.” Ngụy Nguyên Kham bước vào trong phòng trước, một lát sau thì bước ra, chứng tỏ đã lục lọi đồ của Tử Diên hết một lượt.
Tử Diên có rất nhiều điểm đáng nghi, chắc chắn Ngụy Nguyên Kham đã có thu hoạch. Dù sao cũng là chung sức hợp tác điều tra án, người đàn ông này lại hẹp hòi đến mức không chừa cho Cố Minh Châu chút lợi ích
nào.
“Đi mau!” Ngụy Nguyên Kham ra lệnh.
Lúc này Cố Minh Châu mới bước đi. Quần áo của Tử Diên rất nhiều, có điều quần áo của con gái trẻ tuổi khá gần với thân phận của Cố Minh Châu, có thể Ngụy Nguyên Kham sẽ liên hệ y bà với Cố Minh Châu vì việc đó,
điều này thực sự làm khó cô.
Ngụy Nguyên Kham đợi một lúc lâu, cuối cùng mới nghe được tiếng bước chân. Ngọc bội kêu leng keng, trang sức lấp lánh, áo váy xúng xính. Có một bóng người chầm chậm đi vòng qua tấm bình phong, xuất hiện
trước mặt hắn.
Ngụy Nguyên Kham vừa liếc mắt nhìn sang thì sắc mặt lập tức trở nên khó coi. Đôi giày màu đỏ thẫm, chiếc váy thêu kim tuyến, trên đầu cài đầy trang sức vàng và bạc, lắc lư đi ra như một giá quần áo biết đi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]