Thôi Trinh đưa mắt nhìn Thôi Vị: “Bất kể là nơi nào cũng có giặc cướp ẩn mình, nếu như đúng là vì giặc cướp mà khiến nhà họ Thôi gặp trắc trở thì cũng không sao cả, chỉ là phải bắt lấy bọn chúng, tốn thêm chút bạc
sửa lại mộ tổ mà thôi.”
Thôi Vị hiểu được ý của Thôi Trinh, cúi gằm đầu xuống. “Nếu như có ai đang âm thầm tính kế nhà họ Thôi, có người trong nhà bị mắc lừa, vậy đó mới là chuyện lớn. Ánh mắt Thôi Trinh vô cùng nghiêm nghị: “Đến lúc này mà đệ vẫn muốn che giấu hay sao? Nếu như tạo
thành tai họa lớn, vậy đệ sẽ gánh chịu bằng cách nào?”
Thôi Vị nuốt khan một cái.
Thôi Trinh nói: “Hôm nay ta nói ở trong nhà thờ tổ này luôn, nếu ai dám có ý đồ gì, ta nhất quyết sẽ không nhân nhượng, đệ coi lời ta nói như gió thoảng bên tai hay sao?”
Thôi Vị không dám nói thêm gì nữa.
Thôi Trinh nhìn xung quanh, thản nhiên nói: “Đã tìm ra được người châm lửa thuốc nổ hay chưa hả?”
“Vẫn chưa.” Thôi Vị mím môi: “Thân vệ của đệ đã tìm khắp xung quanh, không tìm thấy đám người kia đâu, ngay cả hai tên đạo sĩ trong lời đám con cháu trong tộc cũng không thấy đâu cả.
“Nếu theo lẽ thường thì cho dù đám người kia trốn cũng sẽ để lại một vài dấu vết, thế nhưng mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, mọi người vội vàng dập lửa, khắp mặt đất toàn là dấu chân và vũng nước, hiện trường
hoàn toàn hỗn loạn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-ngan-dom-huong/3481396/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.