“Đừng nhìn.” Thôi tứ phu nhân che mắt Lâm tự nhi và Cố Minh Châu, chỉ sợ hai cô bé sợ hãi.
Sắc mặt Lục Thận Chi càng ngày càng khó coi. Hắn có nghe qua chuyện của Châu thị. Châu thị được chôn cất theo nghi lễ của chính thế nhưng không được phong cáo mệnh, Thối Trinh cũng không đến đưa tang.
Ý của hành động này rất rõ ràng, Thôi gia bất đắc dĩ nên mới phải cho cô gái này một chỗ chôn cất, không thừa nhận Châu thị từng là chính thê của Định Ninh hầu, có một vài gia tộc được coi là trâm anh thế phiệt,
quyền quý vì thân phận và thể diện sẽ làm một vài chuyện không sạch sẽ, một nữ tử không đáng là gì so với họ, chỉ là thủ đoạn để giữ thể diện cho gia tộc mà thôi.
Chuyện này thường xuyên xảy ra, hắn cũng sớm nhìn quen rồi. Sở dĩ quan tâm là vì a tỷ gả đến Thôi gia, hắn sợ a tỷ sẽ vì thế mà chịu thiệt. Châu thị và hắn không thân không quen, hắn chẳng qua cũng chỉ thầm cảm
thán trong lòng mà thôi. Dù là vậy nhưng con búp bê trước mặt này khiến lòng hắn hắn dấy lên một ngọn lửa.
Chỉ cho một danh tiếng sỉ nhục Châu thị thôi, người đã chết rồi còn dùng thủ đoạn này đối phó với thứ gọi là quỷ hồn. Thủ đoạn cay nghiệt này đúng là khiến người ta căm phẫn.
Nhà ngoại Châu thị không dám cản, chỉ đành để mặc Thôi gia hoành hành như vậy. Nếu sau này xảy ra chuyện gì, nhà ngoại a tỷ không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-ngan-dom-huong/3481390/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.