Ngay khi Cố Minh Châu tóm lấy áo choàng của người đàn ông kia, một luồng sức mạnh to lớn đánh thẳng tới, hất bay cơ thể cô ra ngoài, ngay sau đó, cô ngã bịch xuống dưới đất.
Người đàn ông kia cảm thấy không vui, nheo mắt lại, toàn thân tỏa ra hơi thở lạnh lẽo, dường như nếu cô còn dám xông tới thì hắn sẽ dùng kiếm đâm cho cô mấy nhát.
Nếu là người bình thường thì chắc chắn sẽ sợ hãi, sắc mặt tái nhợt, nhưng Cố Minh Châu chỉ là một cô ngốc, đầu óc không minh mẫn, vẻ mặt ngơ ngác không hiểu gì. Nếu như muốn miêu tả tâm trạng của cô lúc này thì đó là cảm thấy tủi thân không cách nào kìm nén được vì tự dưng lại bị ngã ra đất, thế là cô kêu lớn: “Mẫu thân ơi... Bảo Đồng ơi... Hu hu hu...”
Tiếng khóc chói tai dường như vang vọng toàn bộ chùa Kim Tháp.
Ngụy Nguyên Kham cau mày, cô gái trước mặt mang vẻ ngoài ngây dại, hành động vô cùng buồn cười, thế nhưng biểu hiện của cô lại không hề ngây thơ, khiến ai ai cũng phải kinh ngạc.
Một cô gái mềm yếu lại giống như một tên đồ tể thường xuyên giết người, mỗi một động tác đều rất linh hoạt, không chút nương tay, không cho mục tiêu bất kỳ cơ hội ngăn cản nào cả.
Mọi người trong triều đều biết trưởng nữ của Hoài Viễn hầu đần độn, thân là nữ quyến của gia đình huân quý, sao cô có thể giả ngây giả dại vài chục năm được? Trừ khi toàn bộ nhà họ Cố cùng chung tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-ngan-dom-huong/3481380/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.