Vong Xuyên ngừng chuyện xưa của hắn, bên cạnh Yểu đã sớm khóc đến mù mịt.
“Đừng khóc.” Vong Xuyên dỗ nó, “Ta kể chuyện này không phải để chọc ngươi khóc.”
“Nhưng, nhưng, tôi thật sự muốn khóc.” Yểu hít hít nước mắt nước mũi, kéo tay áo Vong Xuyên, “Vong Xuyên, bọn họ thật sự cùng nhau hạnh phúc sao?”
“Đúng vậy. Mỗi một người trong chuyện đều rất hạnh phúc.”
“Vậy sao huynh còn nói với tôi ‘Đừng dễ dàng nói tiếng yêu, sau khi yêu tâm sẽ vô lực trở về’ hở?”
“Thói quen thôi, một ngàn năm nay, đó là lời nhắc nhở ta nói với mỗi người nghe chuyện này.”
“…Vong Xuyên, huynh yêu tôi không?” Yểu đột nhiên hỏi.
Vong Xuyên hôn trán Yểu, con ngươi hồ lam nhìn không thấy đáy. “Không.”
Vong Xuyên vắng lạnh, nước sông sâu đến không thể sâu hơn, vùi nát biết bao tình yêu của nhân thế. Dưới mặt hồ không sóng không gió là một quả tim đang vùng vẫy khiêu động, hay là một đoạn tình đã mệt đã mỏi?
Đào hồng hai bên bờ, có phải là vì uống từ hồ nước phản nghịch này nên mới sinh ra một thân thể đa tình nên mới có sự quyến luyến âu sầu kia nên mới hóa thành câu chuyện xưa của hoa đào, truyền xướng trăm ngàn năm?
Trong nháy mắt, Yểu tựa hồ hiểu rõ điều gì. Trong nháy mắt, Yểu tựa hồ trưởng thành rất nhiều.
“Yểu, trở lại nhân gian đi, trở lại trần thế đi. Mẫu thân của ngươi đã hối hận rồi. Sau khi trở về hảo hảo sống tiếp.”
“Vong Xuyên?”…
Yểu kinh ngạc phát hiện hoa cỏ bốn phía đang lóe lên quang mang chói mắt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-ngan-dao-hong/76111/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.