Đến khi ta tỉnh dậy, thì đã thấy bản thân đang nằm trong một căn phòng rất lớn và hoa lệ, bên cạnh là Tiểu Đào và rất nhiều ma thị khác. Vừa thấy ta tỉnh lại, Tiểu Đào đã kích động đến mức òa khóc nức nở :
“ Hu oa… nương nương, cuối cùng người cũng tỉnh rồi a ! Mau , mau đi báo với tôn thượng, nương nương tỉnh lại rồi!”
Các thị vội vâng một tiếng rồi đi ra. Ta ôm đầu vẫn còn quay cuồng, khó nhọc ngồi dậy, quay sang nhìn Tiểu Đào :
“ Tiểu Đào, đây là đâu vậy? Ta còn sống a?”
Tiểu Đào nhanh nhẹn đưa tay ra giúp ta ngồi dậy, sau đó mới thút thít trả lời :
“ Đây đương nhiên là Phượng Ninh Cung , nơi dành cho Ma Hậu rồi. Nương nương, lúc Ma quân bế người về đây, toàn thân người đầy vết máu làm cho nô tỳ sợ muốn chết!Nhưng bây giờ thì không sao rồi.
Ta hừ lạnh một tiếng, thương tích nặng nề như vậy là vì ai chứ? Chẳng phải là do hắn ban cho sao?
Thấy sắc mặt ta không tốt, Tiểu Đào liền sán lại gần hỏi :
“ Nương nương, người làm sao vậy? Có phải không khỏe không? Nhưng mà, còn chưa có đến bữa , mà thuốc thì phải sau khi ăn no mới uống được”
Ta lắc đầu, sau lại ngẩng lên nhìn Tiểu Đào chăm chú. Thật không ngờ, chỉ ba trăm năm không gặp mà tiểu a đầu này lại trổ mã xinh đẹp thanh tú đến như vậy. Mặc dù không đến nỗi nghiêng nước nghiêng thành, nhưng cũng là một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-ngan-chi-ai/3040695/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.