Thấy ta gần như lại sắp ngất đi, hắn vội vàng tụ khí, nắm lấy tay ta, truyền cho ta một chút yêu lực.
Nhận được một nguồn yêu lực mát lạnh chảy vào người, ta cảm thấy tỉnh táo hơn hẳn. Bạch Hàn bế ta lên, ta còn chưa kịp nói gì, hắn đã lên tiếng :
“ Có lẽ ở trong đây hơi bí bức, ta đưa nàng ra ngoài hóng gió một chút! Trên núi Côn Luân này, cảnh đẹp không kém Thiên giới của nàng đâu”
Ta thôi không nói gì nữa, âm thầm đồng ý. Ta trước nay đã từng nghe qua núi Côn Luân là nơi bồng lai tiên cảnh, tiên khí trời đất tụ tập ở đây nhiều không kém gì trên Thiên giới, lại vô cùng yên tĩnh, thoáng mát. Lần này, nhân cơ hội xem thử có đúng như những gì người ta vẫn nói không?
Vừa ra khỏi cửa, mấy tia nắng mặt trời đã chiếu vào mắt ta, vì vừa ở trong phòng hơi tối, nên ra ngoài ánh sáng vẫn chưa kịp thích ứng, ta nhíu nhíu mày, co rúc người lại, quay đầu vào trong ngực hắn.
Bạch Hàn lại như có vẻ rất vui vẻ.
Ta chợt nhận thấy , tư thế này không được đúng lắm, nên lại đánh vào người hắn một cái, cắn cắn môi nói :
“ Ngươi thả ta xuống đi”
Hắn cũng không làm khó dễ ta, ngoan ngoãn thả ta xuống.Nhưng lại sợ ta không quen đường trên núi ghập ghềnh khó đi, nên vòng tay qua eo ta, tay còn lại nắm lấy tay ta dẫn đi.
Cảnh đẹp núi Côn Luân quả thực là danh bất hư truyền,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-ngan-chi-ai/3040687/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.