Nếu như Hoắc lão gia đã biết nơi đây, sớm muộn gì cũng sẽ hồi phục tinh thần, đến lúc đó vừa hỏi liền biết Sở Tuyên sinh bệnh là giả, bởi vậy không thể ở lâu trong bệnh viện.
Sở Tuyên nghĩ muốn dẫn Hoắc Vân Thâm về Sở gia, nhưng dường như cũng không tốt lắm.
Hoắc lão gia cùng Sở lão gia biết nhau, đến lúc đó Hoắc lão gia đến bắt người, bản thân cũng không dễ xử lý.
Nghĩ tới nghĩ lui, sự tồn tại của Hoắc Vân Thâm chỉ có thể giấu đến chặt chẽ.
“Đi, về thành, tìm con phố nào an tĩnh chút để đặt chân.” Sở Tuyên suy nghĩ kỹ càng, nói với Hoắc Vân Thâm: “Hiện tại tôi không có biện pháp dẫn cậu về nhà, hơn nữa về nhà cũng không phải là lựa chọn sáng suốt. Chỉ có thể trước tiên sắp xếp cậu ở một nơi khác… cậu đồng ý không?”
Hắn sợ Hoắc Vân Thâm không chấp nhận, Hoắc Vân Thâm rồi lại không ngần ngại: “Làm như vậy rất thỏa đáng.” Thân phận của mình, theo Sở Tuyên về nhà, đương nhiên là không thể nào, y biết rõ.
“Ừm.” Sở Tuyên vỗ vỗ mu bàn tay y: “Nhưng cậu yên tâm, tôi sẽ mau chóng mượn cớ dời ra ngoài chăm sóc cậu.”
Hoắc Vân Thâm nghe vậy, trái tim nhảy lên một cái, ánh mắt lại dời đến bàn tay giao nhau của cả hai, y không biết Sở Tuyên làm vậy là có ý gì?
Nếu như chỉ là bác sĩ chăm sóc cho người bệnh, cũng hơi bị quá mức rồi.
“Thân thể cậu hiện tại cảm thấy thế nào? Còn chỗ nào không thoải mái không?” Sở Tuyên đối diện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-mot-nam-quy-theo-doi-lam-sao-gio/1338545/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.