Ngày hôm sau là đám tang của Hoắc lão gia tử, Sở Tuyên đã quyết định tham dự, lấy ra bộ đồ tây màu đen mới mua, mặc từng cái một, sau đó mới thắt một cái nơ màu đen trước cổ.
Hắn trong gương, dáng người cao ngất, vẻ mặt nghiêm túc.
Đây không phải lần đầu tiên hắn tham dự đám tang, nhưng lại là lần đầu tiên tham dự đám tang của trưởng bối không cùng huyết thống với mình.
“Bộ dạng này của tiên sinh… khiến người ta, kiềm lòng không được.” Thân ảnh Hoắc Vân Thâm, lặng yên không một tiếng động mà đến, ngực y dán trên lưng Sở Tuyên, cánh tay vòng qua hai bên hông hắn.
“Được rồi.” Sở Tuyên nắm chặt cổ tay y, dùng lực cảnh cáo y: “Hiện tại là ban ngày, mong cậu tôn trọng một chút.”
Quỷ kia cùng hắn giằng co chốc lát, rụt tay lại, rũ mắt xuống, tự động lùi về sau nửa bước.
“Đi thôi.” Sở Tuyên quay người ra khỏi phòng ngủ, lái xe Triệu đang chờ hắn dưới lầu.
Hoắc Vân Thâm vẫn mặc một bộ theo gam màu nóng, trắng ngà phối hợp với lam nhạt, Sở Tuyên liếc qua y, mở miệng muốn nói, đám tang cha cậu cậu sẽ mặc loại đồ này?
Nhưng nghĩ một chút, lại nuốt trở về.
Dù sao nếu không phải con quỷ này, đám tang cũng sẽ không xảy ra, cho nên… vẫn là thôi đi.
Đi vào hội trường cử hành đám tang của Hoắc lão gia tử, trước cửa bày biện vô số vòng hoa cùng câu đối phúng điếu*, bên trong đã tụ tập không ít người.
(*Nguyên văn: Vãn liên (挽聯): Câu đối than vãn, dùng trong lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-mot-nam-quy-theo-doi-lam-sao-gio/1338531/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.