Chương trước
Chương sau
Thì ra Hoắc Vân Thâm để ý đến tuổi tác của mình như thế, đây là điều Sở Tuyên không nghĩ tới, hắn cảm thấy kinh ngạc lại áy náy, xoay người sang chỗ khác nói với y: “Thật xin lỗi, nếu như cậu để ý lời này như vậy, lần sau tôi không nói nữa.”
Xem ra tuổi tác không chỉ có mỗi phụ nữ để ý, đàn ông cũng sẽ để ý.
Nhưng thật ra Hoắc Vân Thâm để ý không phải cái gì khác, chỉ là chênh lệch giữa mình và Sở Tuyên, y gần như lớn bằng cha của Sở Tuyên.
Cẩn thận tính ra, hai người cách nhau hai mươi mấy tuổi.
“Thôi.” Y giãn lông mày, xuống giường xỏ giày…
“Lời nói vô tâm như vậy, đừng để ý.” Sở Tuyên đến bên y, lòng bàn tay ấm áp nắm chân trái y… Xỏ vào chiếc giày cuối cùng. Chân của quỷ này cũng thật xinh đẹp, không thô to giống như đàn ông bình thường.
Chỉ là màu sắc khiến người ta sợ hãi, xám trắng xám trắng, càng nhìn càng giống xác chết.
“Đi thôi.” Sở Tuyên vụng trộm xoa xoa tay, hàn khí lạnh lẽo dính vào ngón tay hắn, bởi vì đối phương chính là xác chết, hắn thầm nói.
Dẫn Hoắc Vân Thâm ra ngoài một chuyến, Sở Tuyên ngồi ăn ở tiệm bán đồ ăn sáng, Hoắc Vân Thâm ngồi bên cạnh nhìn hắn ăn.
Ăn được một nửa, điện thoại trong túi reo lên, Sở Tuyên đặt đũa xuống, bắt máy: “Bác sĩ Bạch?”
Liền bị mắng xối xả*: “Hiện tại chị đây đã không còn là bác sĩ nữa rồi, đừng nhắc bác sĩ với tôi, nghĩ đến tên viện trưởng ngốc vl kia tâm liền phiền. Cậu biết ông ta làm gì không, ông ta vậy mà thật sự báo cảnh sát nói rằng chúng ta làm.”
(*Nguyên văn Cẩu huyết lâm đầu: 个狗血淋头 = Theo mê tín dị đoan trước đây, nếu cẩu huyết dính trên đầu yêu nhân, thì sẽ làm cho yêu pháp mất tác dụng. Về sau được dùng để tả sự mắng chửi rất hung dữ khiến cho người bị mắng chửi giống như yêu nhân bị nhiễm phải cẩu huyết trên đầu, không có cách gì chống đỡ, bất lực không làm gì được.)
“Báo cảnh sát? Nhưng tôi còn chưa thấy động tĩnh gì.” Nghe được tin này, Sở Tuyên lập tức cau mày, hoài nghi nói: “Ông ta dám báo cảnh sát, hẳn là tạo ra chứng cớ giả, nếu không như vậy ông ta làm sao dám?”
“Chứng cớ gì đều là giả hết, phì! Tôi đi tìm luật sư, nếu cậu nhận được thông báo của cảnh sát, không cần sợ, tôi sẽ ôm chuyện này.” Bạch Tuyết phun ra một tràng sau đó cúp điện thoại, hẳn là đi thu xếp gì đó.
Sở Tuyên vội vàng ăn hết phần đồ ăn còn lại, cho dù phải vào cục cảnh sát cũng phải no bụng trước đã.
“Xảy ra chuyện gì?” Hoắc Vân Thâm ngồi bên cạnh, mắt không chớp nhìn hắn, trong mắt chứa đầy chờ mong.
Chờ mong, y chờ mong cái gì?
“Không có gì, chuyện công việc.” Sở Tuyên lắc đầu, cúi đầu tiếp tục ăn. Sủi cảo trắng trắng mập mập, thành hai nửa trong miệng hắn, có hơi nóng, nhân nhồi ngô cùng thịt bằm, Sở Tuyên luôn thích ăn cái này.
Hắn nói không có, nhiệt tình của quỷ kia không có chỗ sử dụng, ngồi ngốc ở bên kia tỏa hơi lạnh. Cũng không rõ, một chuyện cỏn con, tại sao Sở Tuyên không muốn nói với mình.
“Ông chủ, tính tiền.” Sở Tuyên ăn xong, đứng lên trả tiền, liếc mắt nhìn quỷ kia nói: “Sao vậy, thích phong thủy nhà chủ quán, không muốn về nữa rồi hả?”
“Không có.” Hoắc Vân Thâm đứng lên, đi theo: “Tiên sinh.” Y chậm rãi lướt qua, đụng vào bả vai Sở Tuyên, nói: “Tiên sinh vì chuyện gì mà ưu phiền?”
Sở Tuyên vẫn còn nhớ đến buổi tối y dọa mình, nghĩ ban ngày muốn trút giận với y, nói: “Đối với chuyện của cậu.”
Quỷ kia đen mặt, không cam lòng theo sát phía sau.
Nhưng y vậy mà lại yêu thích tiên sinh bày ra vẻ mặt giận dỗi với mình… Hoắc Vân Thâm nghe thấy tiếng hò hét đến từ nơi tận sâu trong lòng mình, sắc mặt lại càng như đáy nồi.
Sở Tuyên ban ngày là chiến sĩ, ban đêm lại là con thỏ, tâm sự nặng nề lê bước về nhà, một lúc sau thật sự bị cảnh sát tìm tới cửa, muốn mang hắn đến cục cảnh sát tiếp nhận điều tra.
Tới là hai cảnh quan mặc đồng phục, tướng tá cao lớn, chặn tại cửa ra vào.
Lý Lục nhìn thấy hai người lạ đến dẫn Sở Tuyên đi, hung thần ác sát mà ra hỏi thăm: “Bác sĩ, bọn họ là ai vậy?” Vừa nói vừa muốn rút kiếm, ngăn kẻ xấu kia ở ngoài không cho phép khi dễ Sở Tuyên.
“Lão tiên sinh chậm đã, bọn họ không có ác ý.” Sở Tuyên vội vàng ngăn cản động tác rút kiếm của ông, dặn dò: “Ông ở nhà chờ tôi, tôi chỉ đi một lát rồi về.”
“Có kịp về làm cơm trưa không?” Lý Lục đặc biệt nhìn chăm chăm vào đồng hồ trên tường, đã gần đến giờ cơm trưa.
“Cái này chỉ sợ không thể, giữa trưa tự ông ra ngoài ăn đi.” Sở Tuyên nói xong lấy tiền từ trong bóp, cho ông hai trăm tệ: “Nếu buổi tối tôi không quay lại cũng đừng lo lắng, ngày hôm  sau khẳng định về.”
“Chuyện này…” Lý Lục giống như thú cưng bị vứt bỏ, cầm hai trăm tệ mở to mắt nhìn Sở Tuyên bị dẫn đi.
Đi theo cảnh sát vào cục cảnh sát, Sở Tuyên lấy CMND ra đăng ký, sau đó mới ngồi ở phòng tra hỏi chờ cảnh sát đến thẩm vấn.
Trong lúc cảnh sát chưa đến, hết nhìn đông lại ngó tây, nhìn thấy Hoắc Vân Thâm đứng sau lưng mình, vẻ mặt bình tĩnh lại.
Đột nhiên nghĩ, quỷ này biết cái gì gọi là đến cục cảnh sát không?
Thời điểm Sở Tuyên suy nghĩ lung tung, cảnh sát đã tới, vậy mà lại là nữ cảnh sát, cảnh sát kia kéo ghế ngồi xuống trước mặt hắn, xem qua lý lịch của hắn trong chốc lát, nói: “Là Sở Tuyên tiên sinh đúng không? Tôi họ Lý, cậu có thể gọi tôi là cảnh sát Lý.”
Sở Tuyên giương mắt, gật gật đầu: “Chào cảnh sát Lý.”
“Trước kia cậu là bác sĩ ở bệnh viện trung tâm? Có quyền tự do ra vào nhà xác?” Cảnh sát Lý vừa đến lập tức vào vấn đề.
“Đúng vậy.” Sở Tuyên vừa định giải thích đã bị cắt ngang, vị nữ cảnh sát kia nói: “Ngoại trừ tôi hỏi cậu, còn lại cậu không cần nói gì cả. Tôi lại hỏi cậu, chuyện xảy ra lúc ấy, cậu đang ở đâu? Có chứng cứ vắng mặt hay không?”
“Tôi ở bên ngoài, lúc ấy tôi cùng bác sĩ Bạch đều ở bên ngoài, chúng tôi không thể là người gây án.”
Cảnh sát Lý nói: “Sao cậu lại biết thời điểm vụ án xảy ra chính là thời điểm cậu cùng vị bác sĩ Bạch kia ở bên ngoài?”
Sở Tuyên nghẹn họng, kỳ thật hắn cũng không rõ lắm có phải như vậy hay không, vì thế hắn cau mày, cảm thấy nữ cảnh sát này đang cố ý gài mình.
“Cảnh sát, tôi nghĩ muốn mời luật sư, chờ đến khi luật sư đến gặp tôi tôi mới tiếp tục trả lời vấn đề của cô. Nếu không cô cứ hỏi như vậy, sẽ xuất hiện rất nhiều hiểu lầm.”
“Sẽ hiểu lầm cái gì? Cậu biết chứng cớ gây án của cậu đã bị cảnh sát nắm giữ rồi không?” Bộ dạng cảnh sát Lý khoảng chừng ba mươi, kinh nghiệm phá án phong phú, thái độ đối mặt với kẻ tình nghi rất bình tĩnh, tốc độ nói chuyện vẫn là không nhanh không chậm, không mang theo bất kỳ tâm tình gì.
Cô ta cứ nhìn Sở Tuyên như vậy, lại khiến Sở Tuyên có một loại cảm giác khó chịu.
“Là chứng cứ gì? Các người nói chứng cứ chính là chứng cứ sao?” Chuyện lo lắng nhất cứ như vậy phát sinh, lại khiến Sở Tuyên có chút nôn nóng bất an, đồng thời càng thêm nghi ngờ đối với xã hội này.
Hắn vốn chính là người dễ dàng thất vọng đối với một người, ghét ác như kẻ địch, sao có thể chịu đựng được mình bị oan uổng?
“Nhưng cậu cũng không bỏ ra nổi nổi chứng cứ chứng minh mình không phải kẻ tình nghi, dù sao cũng có camera giám sát, trong trường hợp không cần thiết cậu đã tùy tiện ra vào… hoặc là cảnh cậu dẫn người lạ tiến vào nhà xác.” Cảnh sát Lý lạnh lùng nhìn Sở Tuyên.
“Chuyện đó tôi đã giải thích, cũng không muốn giải thích thêm.” Sở Tuyên làm cho mình tỉnh táo lại, đầu tiên không mở miệng thảo luận, trước hết nghĩ ra chứng cứ gì có thể chứng minh bản thân không có ở chỗ đó, bằng chứng tuyệt đối.
“Thật có lỗi, đã quấy rầy.” Một người đàn ông trẻ tuổi mặc âu phục, gõ cửa phòng thẩm vấn, anh ta cười cười với hai người trong phòng, giơ cao giấy tờ trong tay: “Chào hai vị, tôi là luật sư của Sở tiên sinh, tôi họ Dương.”
Bản thân Sở Tuyên cùng cảnh sát Lý đều rất kinh ngạc, nhanh như vậy luật sư đã tới rồi.
Nhưng rất nhanh cảnh sát Lý liền cau mày: “Cậu không phải luật sư của Bạch gia sao? Tại sao lại trở thành luật sư của nghi phạm?” Luật sư Dương này buổi sáng cô đã thấy qua, là luật sư bên cạnh vị tiểu thư ngang ngược Bạch gia kia.
“Bạch tiểu thư cùng Sở tiên sinh là bạn tốt, hiện tại bạn tốt của Bạch tiếu thư bị oan uổng, tôi đương nhiên phải đứng ra.” Luật sư Dương đi tới, cười tao nhã lịch sự: “Không ngại tôi cùng đương sự của tôi nói mấy câu chứ?”
Cảnh sát Lý trầm mặc một lát, không biết làm thế nào mà đứng dậy: “Cho cậu mười phút.”
Chờ sau khi cô rời khỏi, luật sư Dương lập tức nói một chuyện với Sở Tuyên: “Vị cảnh sát Lý này, là thân thích của vị viện trưởng bệnh viện trung tâm, cậu phải coi chừng cô ta.” Dừng một chút, hỏi: “Vừa rồi chưa nói cái gì chứ?”
Nhìn từ góc độ của luật sư Dương, Sở Tuyên là một bác sĩ trẻ tuổi, rất phù hợp với tưởng tượng của anh. Sạch sẽ ôn hòa, cao gầy trắng nõn, có một loại cảm giác cấm dục cao lĩnh chi hoa*. (*Hoa trên dãy nói thật cao. Hoa trên núi, chỉ có thể nhìn từ xa, dùng để chỉ sự việc hoặc nhân vật khó có thể tiếp cận. Là một loại cao quý, cảm thấy không có cách nào chạm vào.)
Người như vậy mà lại là bạn của Bạch Tuyết, thật sự nhìn không ra, luật sư Dương thầm nghĩ.
“Luật sư Dương, tôi là Sở Tuyên.” Sở Tuyên đứng lên, bắt tay đối phương, nói: “Cảm ơn anh nhắc nhở tôi, trách không được vừa rồi tôi cảm thấy cô ta là cố ý gài bẫy tôi. May mắn tôi phát hiện kịp thời, cũng không tiếp tục nhiều lời nữa.”
“Vậy là tốt rồi.” Luật sư Dương nhìn bàn tay nắm chặt tay mình, thon dài ấm áp, cong khóe miệng cười cười: “Xem ra tâm đề phòng của cậu rất mạnh, đây là chuyện tốt.” Anh buông tay của Sở Tuyên ra, ngồi xuống nói: “Chuyện xảy ra tôi cũng hiểu được bao quát, nhưng tình huống bên bệnh viện vẫn chưa nắm rõ, đột nhiên tiếp nhận chuyện này, tôi cũng cần một chút thời gian để điều tra rõ vụ án từ đầu đến cuối.”
“Đó là điều nên làm.” Đối với ánh mắt thành khẩn của luật sư Dương, Sở Tuyên gật gật đầu.
“Vậy cậu, đêm nay phải ủy khuất một chút, ở chỗ này nghỉ một đêm. Ngày mai tôi sẽ cố gắng tìm tất cả tài liệu, nhanh chóng giải quyết một lần.” Luật sư Dương cười cười, khí chất tự tin, khiến người ta không tự chủ được tin tưởng anh.
“Cảm ơn luật sư Dương.” Sở Tuyên gật gật đầu, cũng bị nụ cười của luật sư Dương lây nhiệm, nhưng hắn cảm thấy, ánh mắt của đối phương có chút quá mức ôn nhu.
“Không khách khí, mặc dù rất muốn nói chuyện nhiều với cậu, nhưng thời gian không cho phép.” Luật sư Dương nâng cổ tay nhìn đồng hồ một chút, đã qua mười phút: “Vì để cho cậu nhanh chóng thoát khỏi tội danh nghi phạm, xem ra tôi phải đi làm việc rồi, tôi thật không hy vọng cậu ở chỗ này dù chỉ một phút.” Anh đứng lên nói tạm biệt với Sở Tuyên, lại bắt tay lần nữa: “Tự cậu cẩn thận một chút, ngày mai tôi lại đến.”
“Được rồi, cảm ơn anh.” Sở Tuyên bị anh ta nhìn chằm chằm, cũng trả lại một nụ cười.
Chờ đến khi luật sư Dương rời đi, vị cảnh sát Lý kia lại đến, lần này Sở Tuyên đã nắm chắc, hắn ngồi trên ghế không nhúc nhích, cũng không mở miệng nói chuyện, nhiều nhất chỉ là một câu: “Đợi luật sư của tôi đến rồi hẵn nói.”
“Nếu cậu không phối hợp thẩm vấn, cảnh sát chỉ có thể giữ cậu lại.” Cảnh sát Lý nói một cách lạnh lùng.
“Có phần cho tôi nói sao?” Sở Tuyên quay đầu đi, khuôn mặt rất thất vọng, nhưng cũng không nói cái gì.
“Cậu phải biết, tự thú có thể giảm hình phạt, nhưng nếu cậu cố chấp không tỉnh ngộ, hậu quả có thể là chung thân.” Cảnh sát Lý hơi dựa ra đằng sau, nói: “Cậu không phải là muốn biết cảnh sát đang nắm giữ chứng cứ nào sao? Tôi có thể nói cho cậu biết, cảnh sát đã tìm ra được đối tượng cậu bán nội tạng, lúc cần thiết, anh ta nguyện ý ra tòa làm chứng…”
“Ha.” Cho vị cảnh sát kia, là một tiếng cười nhạo của Sở Tuyên.
Ban đêm, hắn bị tạm giam.
Phòng tạm giam Sở Tuyên, diện tích không lớn, chỉ có một bồn cầu, trừ cái đó ra cái gì cũng không có.
Đêm thu trời rất lạnh, nếu như không có quần áo cùng chăn màn, chờ đến buổi tối Sở Tuyên sẽ chịu không được.
Bạch Tuyết biết được Sở Tuyên bị tạm giam, lập tức mua đến một đống chăn cùng quần áo tới đây, cho hắn chống lạnh qua đêm, miễn cho hắn ở trong phòng tạm giam bị đông cứng.
Đồ là cảnh sát cầm vào, Bạch Tuyết không có cơ hội gặp Sở Tuyên, cũng không biết bộ dạng hiện tại của hắn như thế nào.
Nhận đồ ăn cùng đồ mặc, Sở Tuyên thật bất ngờ, sau đó mới nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể nghĩ đến là của Bạch Tuyết đưa đến cho mình. Hắn cảm thấy xúc động, không nghĩ tới đối phương sẽ để tâm như vậy.
Tuy nói gần đây quan hệ giữa hắn và Bạch Tuyết dần trở thành gần gũi, nhưng Sở Tuyên vẫn không xem Bạch Tuyết là bạn của mình.
Trong mắt hắn, người có thể trở thành bạn, phải là người có điều kiện tương đối, gia cảnh bối cảnh không khác gì lắm. Nếu như chênh lệch quá lớn, căn bản không thích hợp làm bạn.
Huống chi ngay từ đầu, Sở Tuyên không có ấn tượng tốt với Bạch Tuyết.
Khả năng là do Bạch Tuyết là loại thích làm theo ý mình, căn bản không quan tâm tính tình người khác như thế nào, trong thế giới của cô, cô sống vui vẻ là được.
Thỉnh thoảng Sở Tuyên thật hâm mộ loại người như vậy…
Trong lúc nội tâm biến hóa, khó tránh khỏi sẽ lộ ra một chút cảm xúc, Sở Tuyên thế này cũng khiến người ta không thể dời mắt. Cảm xúc của hắn, ở trong mắt của Hoắc Vân Thâm, liền biến thành hắn cảm động cùng nhớ nhung Bạch Tuyết.
Đột nhiên, nhiệt độ bốn phía nhanh chóng hạ thấp.
Sở Tuyên đang ăn, đột nhiên nhìn thấy Hoắc Vân Thâm nhìn mình chằm chằm, hắn thiếu chút nữa bị sặc: “Khụ khụ, cậu có tật xấu à? Khi dễ tôi cậu rất vui vẻ?”
Lúc nào cũng bất thình lình hù dọa người, khốn nạn.
“Phụ nữ đưa đồ ăn, ăn ngon không?” Giọng nói của Hoắc Vân Thâm, truyền vào tai Sở Tuyên.
“…” Sở Tuyên nhíu chặt mày, không thể tin nhìn y: “Tôi không ăn đồ ăn cô ấy đưa, vậy ăn của ai, có ai đưa cơm cho tôi sao? Cậu đưa à?” Sau đó mới tức giận kéo căng mặt, xoay sang chỗ khác im lặng ăn cơm.
Một câu lập tức đẩy Hoắc Vân Thâm rơi vào vực sâu.
Mở ra đôi môi tái nhợt, y tự động biến mất trong phòng tạm giam đầy ắp mùi thức ăn.
Sở Tuyên ăn một hồi, đặt cà men trong tay xuống, uống một chút nước nóng, phát hiện quỷ phía sau không có động tĩnh, không quậy…
Nghi hoặc quay đầu, nhìn khắp nơi, không nhìn thấy bóng dáng Hoắc Vân Thâm đâu. Cẩn thận cảm thụ một chút, ngay cả lạnh lẽo quen thuộc, cũng không thấy đâu.
Sở Tuyên lại uống hai ngụm, chần chờ nhìn vào trong góc, thầm nghĩ không phải là do mình quá nặng lời đi.
“Hoắc Vân Thâm?” Hắn kêu.
Một lúc cũng không có ai trả lời, liền nói: “Có phải tức giận rồi không? Chỉ nói hai câu mà thôi, đừng để trong lòng.”
“Không giận.” Lại một lúc sau, giọng nói lạnh lùng truyền đến từ góc phòng: “Anh ăn đi, đừng để đói bụng.”
“…” Y đột nhiên trở nên bình thường, Sở Tuyên vậy mà cảm thấy không quen, nhưng không thể phủ nhận, Hoắc Vân Thâm như vậy rất tốt, so với cô vợ bé biết vâng lời gì đó thì bình thường hơn nhiều: “Tôi ăn no rồi, nếu không cậu đi ra đi, chúng ta trò chuyện.”
Hắn nhìn chung quanh, chỉ có một cái bồn cầu cùng một bồn rửa tay, cả căn phòng ngay cả một sinh vật sống cũng không có… Đột nhiên cảm thấy may mắn, ít nhất còn có Hoắc Vân Thâm bên cạnh.
Mỗi lần cho quỷ kia hiện ra, quỷ kia liền rất nghe lời. *Xoạt* một tiếng, liền xuất hiện trước mặt, có đôi khi Sở Tuyên còn ghét bỏ y đi ra quá nhanh, nhanh đến dọa người.
Sở Tuyên cầm lên ly cà phê nóng, đối với bàn chân không chạm đất của y mà ngẩn ngơ vài giây, vỗ vỗ vị trí bên cạnh: “Ngồi không?”
=
Ánh mặt trời chiếu vào phía bên trái của mình, Sở Tuyên lại để Hoắc Vân Thâm ngồi bên phải, giúp y ngăn lại tia sáng không quá gay gắt kia.
Cùng Sở Tuyên sóng vai ngồi một chỗ, giá lạnh như Hoắc Vân Thâm, cũng cảm thấy một chút ấm áp thuộc về ánh mặt trời, phả ra nhiệt độ trên làn da xám trắng.
“Cảm ơn cậu bên cạnh tôi.” Sở Tuyên an tĩnh xuống, lời nói ra từ môi còn mang theo hơi nóng, ánh mắt nhìn qua nhà giam cô đơn lạnh lẽo này cũng trở nên ấm áp hơn nhiều.
Nhưng chuyện của viện trưởng, lại khiến hắn cảm thấy rất phiền.
“…” Hoắc Vân Thâm ngạc nhiên mà quay đầu nhìn hắn, bởi vì lời cảm ơn vừa rồi, nhưng mình cái gì cũng không làm.
“Tuy rằng cậu rất đáng ghét, thường xuyên khiến cho tôi, một người nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng đậu hũ cũng muốn ra tay bóp chết cậu..”
“Tiên sinh..” Hoắc Vân Thâm đột nhiên cảm thấy bản thân có lời muốn nói.
“Cậu không cần phải nhắc, dựa vào vũ lực tôi căn bản không bóp chết được cậu, tôi rất rõ ràng.” Sở Tuyên nhếch miệng, đồng thời có một loại cảm giác kỳ quái, chính là mình cùng Hoắc Vân Thâm, bản thân đối với đối phương mà nói đều rất đặc biệt, loại đặc biệt này thể hiện tại thời khắc nguy hiểm, tuyệt đối là dũng cảm quên mình lo lắng cho đối phương.
Ngược lại bình thường, đánh rắm cũng không có liên quan, đủ loại không vừa mắt.
“Không phải, tôi là muốn nói, tôi đã chết.” Hai mắt quỷ kia đặc biệt vô tội.
Sở Tuyên nhìn y, cũng không biết nên tiếp tục nên nói gì.
Sở Tuyên chậm chạp quay lại: “Tôi biết, trước kia cậu đã nói với tôi…”
“Ừm.” Ánh mắt y bỗng nhiên thay đổi, lạnh lùng nhìn chằm chằm Sở Tuyên, hỏi: “Anh có biết cảm giác khi bị lửa thiêu chết không?”
“…” Da đầu Sở Tuyên bắt đầu run lên.
“Ngọn lửa nóng rực, đốt cháy da của anh, mà nhất thời nửa khắc anh không chết ngạt được… mũi ngửi thấy mùi khét truyền tới từ người mình, thẳng đến khi ngọn lửa kia thiêu chín anh… khi đó cả người anh đã bị lửa đốt, giống như trong lò luyện…”
“Được rồi, đưng nói nữa!” Sở Tuyên hô ngừng, bị y dồn ép nên không ngừng lùi về sau.
Mà Hoắc Vân Thâm càng nói càng dán đến gần hắn, ánh mắt âm u cô quạnh: “Anh không lùi về sau, tôi cũng không buộc anh, nói cách khác, anh không sợ, tôi cũng không dọa anh.”
“Cậu thế này gọi là cưỡng từ đoạt lý*.” Sở Tuyên cũng không phải sợ lắm, có lẽ là không đành lòng sợ hãi, hắn dùng tay ngăn lại đầu Hoắc Vân Thâm: “Cậu đừng bức tôi, tôi sẽ không lui, cậu không hù dọa tôi, tôi cũng sẽ không sợ.”
(*tranh cãi bừa, dùng lời gượng ép để giành lấy lẽ phải.)
Bản thân ở thể bị động, sao sẽ là phương sai được, rõ ràng sai là cứ từng bước áp sát hắn.
Hoắc Vân Thâm chậm rãi lui về, cách hắn một cánh tay, giọng điệu bình tĩnh nói: “Tim của anh đập rất nhanh.” Là tốc độ sợ hãi đến cực điểm.
Sở Tuyên bụm tim mình, quả thật đập rất nhanh, thình thịch thình thịch, dường như thấy được hình ảnh một người thanh niên đang giãy giụa trong ngọn lửa, hắn cố gắng ám thị mình phải tỉnh táo lại, không nên như vậy… cuối cùng sẽ hiểu lầm trong sai lầm mà nhận thức đối phương, bọn họ sẽ lâm vào trạng thái tồi tệ trong vòng lặp vô hạn.
Vào hôm nay, hoặc ngày mai, từng bước từng bước tăng thêm, trong lúc vô tình để lại ấn tượng ăn sâu bén rễ.
“Cậu đối với tôi như vậy… có ý gì sao?” Có lẽ mình, hẳn là nên chủ động tìm hiểu suy nghĩ cùng quá khứ của y, Sở Tuyên bỗng nhiên muốn như thế.
“Có.” Hoắc Vân Thâm âm u nói: “Tiên sinh vào lúc này, trong đầu cùng trong lòng đều là nghĩ về tôi.”
Sở Tuyên hít sâu một hơi, lại thở ra một làn khói trắng… mặt trời lặn phía Tây, thời tiết càng ngày lạnh.
Hắn xoa xoa tay đứng lên, mở ra cái túi lớn, phát hiện bên trong là hai cái chăn, một tấm thảm, nhưng đáng tiếc không có gối.
Lấy chăn ra, trong đó có một cái tối màu hơn, trải xuống đất, làm đệm, thảm lông cuộn lại, làm gối.
“Có câu thành ngữ thế này, dưa cố hái thì không ngọt.” Sở Tuyên nằm run trong chăn, mắt liếc y: “Cậu muốn ăn dưa ngọt, hay là dưa đắng?”
Hoắc Vân Thâm khẽ nâng cằm, nhìn thẳng vào hắn, có chút tức giận: “Người ăn dưa là tôi, không phải tiên sinh.”
Bất chợt đầu óc Sở Tuyên nóng lên, không biết tại sao lại cảm thấy, Hoắc Vân Thâm như thế này có nhân khí hơn nhiều.
Tự phụ ưu nhã, khí chất nhẹ nhàng, những tính từ này giống như một gông xiềng.
Gông xiềng này, lúc trước khóa trên một người sống tên là Hoắc Vân Thâm, về sau y đã chết.
“Có thể nói cho tôi biết hay không?” Vấn đề này đặc biệt quan trọng: “Bởi vì tôi là nam nên cậu mới thích tôi, hay là do bát tự của tôi nên mới thích tôi?”
“Bát tự.”
“Thành thật.” Sở Tuyên giơ ngón cái với y.
Sau đó mới kéo chăn nằm xuống, tay đặt lên trán, gối cao đầu suy nghẫm, một vài khoảnh khắc bản thân bị mỡ heo làm tâm trí mê muội, thật sự bị thứ chó chết kia cảm động đi.
Bãi đỗ xe coi như một lần, vừa rồi tính một lần.
“Tiên sinh nổi giận rồi, có phải nói rõ bản thân là một trái khổ qua hay không?” Khóe miệng Hoắc Vân Thâm cong lên, cả khuôn mặt như tắm gió xuân, tươi cười rạng rỡ.
Đáng tiếc Sở Tuyên đưa lưng về phía y, nhìn không thấy gương mặt xuân về hoa nở này, “Tôi chính là một trái khổ qua.”
“Để cho Vân Thâm nếm thử.” Y bay tới bên cạnh Sở Tuyên, quỳ ở một bên, một tay chống đất … lưng khom xuống, tận hưởng hương thơm*.
(*Nhất thân phương trạch: Chỉ mỹ sắc, hoặc là mỹ nữ, đại ý cùng mỹ nữ thân cận, hưởng hương thơm mỹ nữ.)
“Cút.” Sở Tuyên xem y như con ruồi, phất tay xua đuổi.
“Tay của tiên sinh, là bàn tay dễ nhìn nhất tôi từng thấy.” Hoắc Vân Thâm bắt lại cái tay kia, ánh mắt chạy từ đầu ngón tay tới cổ tay, dùng ngón tay tinh tế vuốt nhẹ, cảm nhận nhiệt độ.
“Cậu đã gặp qua bao nhiêu người?” Sở Tuyên hỏi.
Hoắc Vân Thâm muốn nói lại thôi, vẻ mặt hốt hoảng, vậy mà không thể đáp lại.
Y gặp rất ít, từ khi có trí nhớ đến nay đã bị nuôi dưỡng trong nhà cao cửa rộng ít dấu chân người. Thỉnh thoảng có thể gặp mặt người mẹ ốm yếu nhiều bệnh của mình, thời gian còn lại là người chăm sóc y, là vú em tính cách hướng nội.
Tất cả kiến thức đều trong sách vở, người gặp mặt nhiều nhất dĩ nhiên là thầy thuốc.
Ở chung với một người cần phải có kỹ năng, lại càng cần quen tay hay việc.
Thiếu tiếp xúc như Hoắc Vân Thâm, y muốn biểu đạt rõ ràng một phần tâm tư rất khó, muốn lấy lòng một người không thích mình lại càng khó.
“Tôi đây đổi câu hỏi, lúc trước đã từng thích qua người nào chưa?” Nhắc tới công tử nhà giàu thời phong kiến, hình ảnh xuất hiện đầu tiên trong đầu Sở Tuyên chính là một bức nha hoàn vờn quanh, mỹ tỳ (*nữ) tuấn chủ, vui tươi cười đùa, giống như Giả Bảo Ngọc. (*nhân vật trong Hồng Lâu Mộng.)
“Tiên sinh quan tâm sao?” Hoắc Vân Thâm giữ nguyên tư thế ngồi xổm, lẳng lặng nhìn người nằm trong chăn.
“Hiện tại không quan tâm, sau này không biết.” Sở Tuyên có một điểm tốt, hắn không phải răng sắt*, sẽ không tùy tiện kết luận với những chuyện mình không biết,
(*Nguyên văn 铁齿: k tin vào việc gì đó.)
“Tiên sinh thật giảo hoạt.” Nói đến đây, Hoắc Vân Thâm mới cong khóe miệng, cúi người gối lên lồng ngực Sở Tuyên…
Tiếng tim đập hữu lực đầy sức sống, nở rộ trong lỗ tai đã chết từ lâu của y.
Không nhanh không chậm, an ổn một cách kỳ lạ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.