Chương trước
Chương sau
Edit: Điềm Điềm
***********************
Ngày hôm sau ba Sở quả nhiên trở về, trên đùi bó thạch cao.
Hàn Cố và Sở Lệnh hôm nay cũng bận rộn đến chạng vạng mới trở về. Công việc đã được thực hiện gần như xong hết, chỉ một ngày nữa là có thể kết thúc. Trong nhà có thêm một Hàn Cố, nhưng vẫn bình thường, không có gì khác nhau, ba Sở không hỏi chuyện của Hàn Cố nữa, hẳn là biết được từ chỗ mẹ Sở.
Hàn Cố tới nơi này đã ba ngày, hiện tại mọi người trong thôn đều biết hắn. Dù sao hắn cũng là thương nhân, lời nói đối phó đều làm rất tốt, dễ dàng làm cho người ta sinh hảo cảm. Hắn cũng không có bởi vì đối phương là thân phận gì, có tiền hoặc là không có tiền, mà biểu hiện thái độ không giống nhau.
Sở Lệnh thậm chí không nghĩ tới Hàn Cố nhanh như vậy có thể dung nhập vào cuộc sống ở đây, cảm giác lúc trước đều là lo lắng vô ích. Ngược lại Lâm Hiên rất không ứng phó được với loại trường hợp này, sau khi tốt nghiệp cơ hồ chỉ có vào dịp lễ tết mới đến nhà mình một chuyến, nhưng rất nhanh lại rời đi.
Lúc Sở Lệnh ngẩn người thất thần, Hàn Cố cùng ba Sở đã uống mấy chén rượu, mẹ Sở một mực ở bên cạnh khuyên ba Sở, nhưng cũng không có quá mức ngăn cản. Dù sao người nơi này khi tiếp đãi khách thường chính là lấy rượu chiêu đãi. Sở Lệnh nguyên bản tửu lượng cũng không tệ, nhưng từ sau khi rời khỏi nơi này liền trở nên ít uống.
Sau khi cơm tối qua đi, ba mẹ Sở đã sớm dọn dẹp đi ngủ. Ở đây hầu như không có gì để giải trí, hai người chỉ có thể xem TV hoặc trò chuyện, nhưng cũng không cảm thấy nhàm chán.
Mặc dù họ đã đánh dấu mối quan hệ của nhau, nhưng trước khi chính thức kết hôn, hai người vẫn ở phòng khác nhau.
Trước khi đi ngủ, hai người đứng ở cửa nhìn đối phương một hồi.
Sở Lệnh trước tiên nói một câu chúc ngủ ngon, giống ngày hôm qua hôn ngủ ngon cho Hàn Cố, nhưng môi mới nhẹ nhàng chạm vào đối phương một cái, còn chưa rời đi, gáy liền bị nắm lấy, bị đầu lưỡi của người khác xâm nhập giao triền.
Không nghĩ tới nụ hôn này lại không dừng lại được nữa.
Hàn Cố kéo Sở Lệnh vào trong phòng, đặt lên vách tường ôn nhu hôn sâu. Động tác cũng không thô bạo, nhưng rất kỳ quái, hình như hôn thế nào cũng hôn không đủ.
Môi Sở Lệnh lại bị hôn sưng lên, bị liếm qua liếm lại một lần lại một lần, tay Hàn Cố còn nhẹ nhàng vuốt ve trên tuyến thể sau gáy, cậu thoải mái híp mắt, cúi đầu rên rỉ, lại không dám quá lớn tiếng.
” Không được. Ba mẹ… ở cách vách…” Trong miệng rõ ràng nói lời cự tuyệt, thân thể lại không có bất kỳ kháng cự nào.
Hàn Cố thật sự quá hiểu nhược điểm của cậu. Hắn kỳ thật cũng không có tính toán muốn làm cái gì, chỉ là muốn khi dễ cậu một chút, nhưng bộ dáng Sở Lệnh thấp giọng cầu xin này thật sự là làm cho người ta không kiềm chế được, thế là hắn cũng có chút dao động, nhẹ giọng dỗ dành: “… Vậy thì chúng ta không làm đến bước cuối cùng. ”
Sở Lệnh mở đôi mắt nổi lên ánh nước của mình, giống như là đang do dự, nhưng cuối cùng vẫn ừ một tiếng.
Hàn Cố ngồi xuống bên giường, bảo Sở Lệnh mặt đối mặt nửa quỳ trên người hắn. Một tay vòng quanh thắt lưng cậu, một tay cách quần ngủ chạm vào thứ nằm ngủ bên trong, chậm rãi vuốt ve.
Sở Lệnh bị đụng vào như vậy liền có cảm giác, nhẹ nhàng thở hổn hển. Cậu nhìn về phía Hàn Cố, trong mắt đối phương cũng mang theo ánh nhìn kỳ vọng, thế là cậu cũng học theo động tác của Hàn Cố, dùng tay mình vuốt ve tính khí của đối phương.
Lúc này hai bên hình như đều chú ý tới, đây hoàn toàn là tư thế giống lần đầu tiên bọn họ trợ giúp lẫn nhau. Thế là không cần nói chuyện, cả hai đều biết tiếp theo phải làm như thế nào.
” Ha…a” rốt cuộc vẫn là thân thể cậu mẫn cảm hơn một chút, Sở Lệnh mềm nhũn ngã xuống thân Hàn Cố, hơi thở khó nhịn đảo qua bên tai đối phương, nhưng lại cố ý áp chế thanh âm, nghe thật mê người.
Hai cây tính khí rất nhanh được giải phóng và dựa sát vào nhau, theo bàn tay hai bên hoặc nhẹ hoặc nặng đè ép lay động, cuối cùng bức Sở Lệnh phát ra một tiếng rên rỉ trầm thấp.
Hàn Cố lập tức lấy tay che miệng cậu, nếu nghe như vậy, chỉ sợ không phải đơn giản thế này là có thể kết thúc.
” A…ha…” thân thể Sở Lệnh đã sớm bởi vì thường xuyên đụng chạm mà ngày càng mẫn cảm, khoái cảm càng ngày càng mạnh mẽ mà nhịn không được chảy ra nước mắt, trên người xuất ra một tầng mồ hôi mỏng, thậm chí ở chỗ không nhìn thấy cũng đã hoàn toàn ướt đẫm, ở phía sau quần ngủ in ra một mảng nước.
Hàn Cố bị bộ dáng động tình này của Sở Lệnh quyến rũ đến gần như không kiềm chế được, động tác trên tay hắn càng thêm nhanh, để tránh cho mình mất khống chế đem người đè lên giường.
Hai người cuối cùng xem như cao trào trong chật vật, cả người đầy mồ hôi, quả thực là tắm rửa vô ích.
Nhưng quả nhiên không làm bước cuối cùng.
Ngày hôm sau, hai người vẫn đi vườn cây ăn quả sớm như thường lệ, chẳng qua ngày cuối cùng kết thúc tương đối sớm, ước chừng hai giờ liền trở về.
Sở Lệnh còn có hai ngày nghỉ, cho dù trải qua ở quê cũng không sao cả, nhưng băn khoăn đến công việc của Hàn Cố, cậu vẫn hỏi đối phương lúc nào phải rời đi.
Hàn Cố biết Sở Lệnh ở chỗ này rất tự nhiên, cũng không lập tức đi vội, nhưng hắn có thêm một chút kế hoạch, thế là nói: ” Vậy ngày mai đi thôi. ”
” Được.”
Hàn Cố suy nghĩ một chút, lại nói: ” Sau này nếu em muốn trở về, tôi có thể đi cùng em. ”
Sở Lệnh nghe thấy những lời này sửng sốt một chút, cậu biết đây chính là đáp án Hàn Cố trả về cho cậu. Tuy rằng không hoàn toàn là nội dung mình muốn nghe, nhưng ít nhất trả lời như vậy cũng không tính là quá kém. Tương lai của họ vẫn còn dài, cũng không vội vàng vào thời điểm này.
Đêm trước khi rời khỏi nhà, mẹ Sở làm một bàn ăn thịnh soạn, cả nhà ăn một bữa cơm rồi trò chuyện với nhau. Đây là thời điểm Sở Lệnh cảm thấy thoải mái nhất trong thời gian qua.
Hôm sau khi trở về, Hàn Cố không men theo lộ tuyến cũ về nhà, sau khi xuống núi, xe cư nhiên rẽ vào một con đường hẻo lánh. Con đường nhỏ này tương đối hẹp, miễn cưỡng chỉ có thể cho phép hai chiếc xe đi qua, bốn phía cỏ dại mọc um tùm, cao gần bằng một người, che khuất cả tầm mắt.
Sở Lệnh vốn tưởng rằng Hàn Cố chỉ muốn đổi lộ tuyến, cũng không nói cái gì, kết quả càng đi về phía trước càng cảm thấy hoang vắng, cậu cuối cùng cảm thấy có chút không thích hợp, ” Anh muốn đi đâu vậy? ”
Hàn Cố ừ một tiếng không trả lời.
Sở Lệnh cười nói: ” Không phải là lạc đường chứ? ”
Hàn Cố cuối cùng cũng nói: ” Đợi lát nữa em sẽ biết. ”
Sở Lệnh tin tưởng Hàn Cố làm việc vẫn có chừng mực, cũng không cảm thấy lo lắng. Chờ sau khi xe tiếp tục đi về phía trước một đoạn, trước mắt đột nhiên mở rộng, cậu nhìn thấy biển.
Tầm nhìn dần dần trở nên rộng hơn, cảm giác hoang vắng này cuối cùng cũng rút đi.
Hàn Cố dừng xe ở ven đường, nói: ” Nơi này tuy rằng không phải là điểm tham quan, nhưng ít người, phong cảnh cũng tốt. ”
Sở Lệnh không nghĩ tới chuyện mình thuận miệng nói, Hàn Cố thế nhưng còn ghi nhớ trong lòng. Nơi này đại khái là một nơi gần nhà nhất, có lẽ là địa điểm quá hẻo lánh, cho nên rất ít người biết. Cậu mơ hồ nhớ rõ mình cùng Lâm Hiên và các bạn học khác có tới nơi này: “… Có vẻ như tôi đã đến nơi này. Chỉ là thời gian quá lâu, tôi nhất thời quên mất.”
Nếu Sở Lệnh đã tới nơi này, đi cùng ai cũng không cần hỏi nhiều.
Hàn Cố nói: ” Xuống xem một chút không? ”
” Được.”
Sở Lệnh cởi giày, chân trần giẫm lên tảng đá ven đường, cậu đi về phía biển rộng, dọc theo con đường từ tảng đá nhỏ mượt mà dần dần biến thành cát mịn. Hàn Cố vẫn đi theo phía sau, nhìn Sở Lệnh giống như một đứa trẻ nhảy nhót, không khỏi cảm thấy có chút buồn cười.
Nơi này trống trải không người, Sở Lệnh tận tình hô to, chạy nhảy trên cát, sau khi mệt mỏi lại đi đến bên cạnh Hàn Cố, ” Quả nhiên đi du lịch chốn cũ sẽ có cảm giác làm cho người ta hoài niệm…”
Hàn Cố hỏi: ” Còn cố nhân thì sao? ”
Sở Lệnh nhìn Hàn Cố, khó có thể phán đoán đối phương chỉ là đơn thuần tò mò, hay là đang ghen tuông. Nhưng cậu cũng là một người trung thực đối mặt với cảm xúc của mình, nói: ” Nếu chuyến đi này nhớ lại những điều trước đây, cũng không phải là không có. Chỉ có điều… Tôi hiểu rằng tất cả đã là quá khứ.”
Hàn Cố nhìn cậu thật sâu.
Đúng lúc này, Sở Lệnh đột nhiên nghịch ngợm ném quả bóng bùn giấu trong tay về phía Hàn Cố, Hàn Cố không kịp trốn, quần áo trực tiếp bị cát làm bẩn. Trong hành lý của bọn họ còn có quần áo dự phòng, không có gì phải sợ.
Hàn Cố cũng không tức giận, cười nói một câu tiểu hài tử, đột nhiên đưa tay bắt Sở Lệnh.
Sở Lệnh hoảng sợ, vội vàng né tránh sang bên cạnh, hai người cứ như vậy một đuổi theo một chạy, cuối cùng cùng nhau lăn trên bãi cát. Toàn thân từ trên xuống dưới đều là bùn cát, quần áo hoàn toàn bị bẩn, nhưng hai người đều cười rất vui vẻ.
Lúc này Sở Lệnh lại đột nhiên xoay người bò lên người Hàn Cố, ở trên môi hắn hạ xuống một nụ hôn, vừa nhẹ vừa nông, không có xâm nhập, cũng không lui ra phía sau, cứ như vậy dán vào nói chuyện: ” Đây xem như là… cuộc hẹn đầu tiên của chúng ta nhỉ? ”
Hàn Cố nhìn ánh sáng lưu động trong mắt Sở Lệnh, ừ một tiếng.
Sở Lệnh lại nói: ” Tất cả kinh nghiệm yêu đương của anh hôm nay, đều sẽ do tôi tự mình tạo thành. ”
” Em thật sự là…” Ánh mắt Hàn Cố tối sầm lại, lập tức xoay người đem Sở Lệnh đè ngược lại dưới thân mình, ngón cái có chút bất mãn ấn môi dưới của cậu, đem bộ phận vốn đã có chút sưng đỏ vuốt ve một lần. Nhưng cuối cùng hắn cũng không làm bất cứ điều gì, chỉ nói: ” Trở về thôi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.