Chương trước
Chương sau
Thượng Quân Trừng lúng túng, đáp: “Ông nội, cháu nghĩ ông nhầm rồi”.
“Người thừa kế một khi đã được xác lập sẽ không sai. Dù ông đã già nhưng còn chưa tới mức hồ hồ.” Lão vương gia lẳng lặng nhìn Thượng Quân Trừng, nghiêm túc nói.
Thượng Quân Trừng gượng cười: “Có lẽ ông không hiểu rõ lý tưởng của cháu. Cháu không có hứng thú với việc quản lý công ty, cháu chỉ muốn làm âm nhạc. Thế thôi!”.
“Xảy ra chuyện hôm qua mà cháu vẫn muốn làm âm nhạc?” Lão vương gia không kiêng dè hắt bát nước lạnh vào Thượng Quân Trừng, “Đến hôm nay, tin đồn kia của cháu hẳn là đã lan truyền rộng rãi lắm rồi! dღđ。l。qღđ Có lẽ tin đồn này đối với cháu sẽ cực kỳ bất lợi. Sau này chưa chắc sẽ làm tốt như những gì cháu đang làm, chưa biết chừng còn không có cả cơ hội lên sân khấu biểu diễn”.
Nhị lão gia lúc này ngay đến cả bản thân còn lo không nổi, đương nhiên chẳng còn hơi sức đâu mà thay Thượng Quân Trừng giải quyết những tin đồn kia nữa. Huống hồ, sự việc lần này vô cùng nghiêm trọng, dღđ☆L☆qღđ công ty của Thượng Quân Trừng muốn che giấu cũng không còn kịp nữa rồi.
Thế nhưng Thượng Quân Trừng không hề nổi giận với lão vương gia: “Không sao, cháu hát vì chính cháu, người ta thích nghe thì cháu vui, không muốn nghe cũng không ảnh hưởng gì hết. Cháu chỉ cần hiểu rõ tâm tư của mình là được”.
Từ Nam Phương nhìn Thượng Quân Trừng, so với vẻ chán nản đêm qua, anh lúc này đã nguôi đi cơn giận. Cô vừa mừng thay cho anh, vừa lo sợ anh nói gì lỡ lời làm phật ý lão vương gia.
Tuy nhiên, lão vương gia cũng chẳng nổi giận, thậm chí còn khen ngợi: “Không sai! Ông thích cái tính dám làm dám chịu đầy nghị lực của cháu. Tính cách như cháu mà quản lý công ty, ắt hẳn sẽ làm nên chuyện!”. dღđ。l。qღđ Lão vương gia say sưa trong niềm mong mỏi của bản thân, quên mất rằng Thượng Quân Trừng không có bất cứ hứng thú gì với tài sản nhà họ Hạ.
“Ông nội, đối với…”, Thượng Quân Trừng muốn nói rõ lập trường một lần nữa, nhưng lão vương gia căn bản không cho anh cơ hội lên tiếng. Ông liếc Từ Nam Phương, rồi lại nhìn Thượng Quân Trừng, nghiêng đầu nói với vẻ thần bí: “Thế này đi, nếu cháu đồng ý kế thừa sản nghiệp, ông sẽ làm chủ hôn cho cháu và Nam Phương, được không?”.
Lão vương gia vừa dứt lời, Thượng Quân Trừng và Từ Nam Phương đều suýt ngã ngửa. Hai người bốn mắt nhìn nhau, nhận ra được sự kinh ngạc trong mắt đối phương, sau đó cùng nhìn về phía lão vương gia, cho rằng ông đang nói đùa. Nhưng lão vương gia lại cố nén cười, tỏ ra nghiêm túc, khiến Thượng Quân Trừng và Từ Nam Phương đều khó xử.
Thượng Quân Trừng lảng tránh ánh mắt lão vương gia, bộ dạng thiếu tự nhiên, cố gắng trấn tĩnh bản thân: “Ông nội, ông đừng đem chuyện này ra làm trò đùa”.
“Trò đùa? Không phải. Cả nước này đều đã chứng kiến tình yêu của cháu và Nam Phương, không phải ư? Cháu còn chính mồm thừa nhận rồi đấy thôi, bây giờ ông giúp các cháu toại nguyện rồi còn gì!”  dღđ☆L☆qღđLão vương gia ung dung nói, bản thân cũng không hiểu vì sao trước mắt hai đứa trẻ này, bao nhiêu nề nếp, khuôn phép mà mình giữ gìn bỗng dưng mất sạch không còn gì, dღđ。l。qღđ thậm chí còn cảm thấy mình trẻ ra mười mấy tuổi.
Trong đầu Từ Nam Phương nhất thời vang lên những lời đêm qua Thượng Quân Trừng nói ở buổi biểu diễn, mỗi câu mỗi từ khắc thật sâu vào tim cô. Người yêu. Anh nói, cô là người yêu của anh.
Từ Nam Phương không khỏi nghiền ngẫm hàm ý của hai từ này. Xưa nya cô chưa từng nghĩ, hai tiếng ấy lại xuất hiện trên người mình. Mặt cô chợt nóng ran, cô liếc nhìn Thượng Quân Trừng, đã thấy mặt anh biến sắc, hai hàng lông mày nhíu lại.
“Không cần cái sự toại nguyện này!”
Từ Nam Phương và lão vương gia đều giật mình khi nghe Thượng Quân Trừng thốt lên câu này, lại càng không ngờ anh lại dùng những từ ngữ ngang ngạnh đến mức ấy.
Có lẽ cũng cảm thấy có gì không ổn, dღđ☆L☆qღđ Thượng Quân Trừng lấy lại bình tĩnh rồi giải thích: “Ý cháu là, hai chuyện này là hai chuyện riêng rẽ, không nên để dây dưa tới nhau. Cháu muốn kết hôn với ai, muốn làm gì đều là tự do của cháu, nếu cái gì cũng chèn thêm điều kiện thì còn gì ý nghĩa nữa”.
Từ Nam Phương bất đắc dĩ cười thầm, qua rnhiên là Thượng Quân Trừng vẫn sẽ không chịu thỏa hiệp. Thực ra cô đã hiểu rõ, nếu anh dễ dàng từ bỏ âm nhạc để lựa chọn kết hôn với cô thì anh đã không phải Thượng Quân Trừng.
Từ Nam Phương nghĩ vậy lại cảm thấy may mắn, bởi vì nếu trong lòng anh, cô không quan trọng đến vậy thì đến ngày cô rời khỏi đây, cô sẽ không phải do dự, anh cũng không phải đau lòng. Chỉ có điều, khi nghe đến việc kết hôn với anh, chẳng hiểu sao trong ngực cô lại nóng lên, còn nghe thấy anh cự tuyệt, lại cảm thấy xót xa.
Từ Nam Phương ngước mắt, bắt gặp ngay cái nhìn lo lắng của anh, dường như anh biết những lời mình nói sẽ khiến cô thất vọng.
Nhưng Từ Nam Phương quay mặt đi, nói với lão vương gia: “Đúng thế, Nam Phương cũng…”.
Cô muốn nói, cô cũng không muốn kết hôn, dღđ。l。qღđ nhưng còn chưa kịp nói hết câu thì cô đã hoảng hốt chạy tới bên cạnh lão vương gia. Ông đã nhắm nghiền hai mắt, răng cắn chặt, gương mặt vừa mới khôi phục lại chút sức sống đã lại ảm đạm như khói đen bao phủ.
Lão vương gia không phải vì khối thiên thạch kia mà khỏe lên, chẳng qua tâm trạng vui vẻ nên quên mất ốm đau. Kết quả, dღđ☆L☆qღđ lúc này bệnh tái phát, cơ thể vốn vừa chịu tổn thương của lão vương gia càng thêm nguy kịch.
Lão vương gia không còn nghe thấy bất cứ điều gì nữa, ngồi bất động trên ghế. Sau khi giúp ông điều khí, Từ Nam Phương mới gọi người dìu ông về phòng. Nhưng chịu hết cú sốc này đến cú sốc khác, lão vương gia mãi đến ngày thứ ba mới tỉnh lại. Có điều sức lực để ngồi dậy cũng chẳng có.
Lão vương gia nằm trên giường, để Từ Nam Phương xúc từng thìa cháo trắng cho mình. Nhìn đôi mắt đỏ ửng của Từ Nam Phương, dღđ。l。qღđ lão vương gia không khỏi vừa mừng cừa cảm kích sự chăm sóc của cô. Không có con cháu nào thật lòng thật dạ với ông, nhưng người ngoài lại có một Từ Nam Phương làm tri kỷ.
Ông nào biết, Từ Nam Phương một lòng một dạ với ông cũng chỉ vì khối thiên thạch.
Từ Nam Phương lúc nào cũng nghĩ về nó, thậm chí nói bóng nói gió để khiến lão vương gia chủ động mang khối thiên thạch ấy ra. Cô bịa chuyện, nói rằng nên mở một trận pháp để khối thiên thạch tụ tập lại năng lượng đã tiêu tán, thông qua tính ngày hoáng đạo để khối thiên thạch mang lại sức mạnh càng lớn.
Lão vương gia chứng kiến luồng sáng của khối thiên thạch, nhầm tưởng rằng dưới sự tác động của Từ Nam Phương, khối thiên thạch có thể mang lại vận may, thậm chí trị được bệnh, thế nên ông đã đồng ý để Từ Nam Phương bày trận pháp ở Liễu Thanh Phô trong vườn bách thảo.
Liễu Thanh Phô là một mái hiên bốn phía không có tường chắn, chỉ vì nằm dọc bờ hồ, chung quanh được trồng rất nhiều liễu, nên mới có tên như vậy.
Sau khi chọn được địa điểm, Từ Nam Phương cho người căng vài che chung quanh. Chỉ có điều, “ngôi sao lấp lánh” là bảo vật trị giá một tỷ, bây giờ mang ra ngoài ít nhiều cũng khiến lão vương gia không yên tâm thế nên ngày đêm sai người  canh giác bên ngoài Liễu Thanh Phô, chỉ cho phép mình và Từ Nam Phương đi vào.
Từ Nam Phương ngày nào cũng ở bên cạnh khối thiên thạch nhưng không thấy có gì khác thường, càng tệ hơn là nó bỗng biến thành một viên đá bình thường. Từ Nam Phương cầm khối thiên thạch trong tay, cũng không thể dùng cửu cung bát quái để nghiên cứu bất cứ điều gì nữa. Như vậy, hai lần trước nó phát sáng là vì lý do gì?
Cô ngẫm nghĩ rất nhiều, phát hiện ngày hay đêm đều không phải nguyên nhân, rồi cô lại nghĩ tới hai địa điểm mà nó tỏa sáng, nhưng cũng không tìm ra điểm mấu chốt. Từ Nam Phương buồn phiền, nửa đêm không ngủ được, lại đi ra Liễu Thanh Phô. Thế nhưng khi vừa tới nơi, Từ Nam Phương chợt trông thấy một bóng đen đi vào, cô rùng mình. Mấy bảo vệ đứng hai bên đều làm ngơ như không thấy, Từ Nam Phương đứng nấp một góc, lát sau thấy người kia đi ra, liếc mắt đã nhận ra đó là Tiểu An Nhân.
Đêm hôm khuya khoắt tới Liễu Thanh Phô, mục đích của bà ta chắc chắn chỉ có một: “Ngôi sao lấp lánh”. Mấy tên bảo vệ kia có lẽ là cùng một giuộc với Tiểu An Nhân.
Tận mắt trông thấy bà ta ôm vật báu trong tay rời khỏi Liễu Thanh Phô, Từ Nam Phương đi tới trước mặt cản lối. Khối thiên thạch này là của cô, cô không cho phép ai được lấy đi.
“Tiểu An Nhân, đã muộn như vậy còn chưa đi nghỉ sao?”
Tiểu An Nhân chột dạ, vừa trông thấy Từ Nam Phương thì đã hoảng sợ đến mức suýt làm rơi khối thiên thạch trong tay.
Bà ta bình tĩnh lại, nói: “Là cô đấy à, tôi không ngủ được nên ra ngoài đi dạo một lát”.
Thái độ của Tiểu An Nhân với Từ Nam Phương khá là khách khí, bởi vì từ sau khi lão vương gia đổ bệnh, địa vị của tất cả mọi người trong nhà này đều tụt dốc không phanh, chỉ mình Từ Nam Phương là trở thành tâm phúc của lão vương gia.
Từ Nam Phương lạnh lùng cười, nói bóng nói gió: “Tiểu An Nhân không ngủ được cũng không nên tới chỗ này, ‘ngôi sao lấp lánh’ ban đêm sẽ tỏa ra năng lượng rất mạnh, nếu tới quá gần rất dễ bị thương”.
Tiểu An Nhân cứng đờ người, nói qua loa: “Biết rồi, tôi cũng về đây”. Bà ta quay người muốn bỏ đi nhưng lại nghe thấy Từ Nam Phương lên tiếng: “Nếu Tiểu An Nhân muốn nghiên cứu ‘ngôi sao lấp lánh’ thì sáng mai tới đây, Nam Phương sec cùng Tiểu An Nhân thảo luận, hôm nay đã muộn rồi, Tiểu An Nhân tốt nhất vẫn nên trả lại cho Nam Phương!”.
Từ Nam Phương nói vậy là đã quá nể mặt Tiểu An Nhân rồi, ngụ ý nếu bà ta trả lại thì sẽ không nói chuyện này ra ngoài, chỉ coi như bà ta tò mò về khối thiên thạch mà thôi.
Nhưng Tiểu An Nhân vừa nghe xong, mặt liền biến sắc. Dù bị bắt quả tang nhưng bà ta vẫn không có ý định trả lại đồ mà còn nghiêm mặt cười khẩy, nói: “Cô chẳng qua chỉ là một người hầu, nói dễ nghe một chút là lão vương gia giao cho cô trông coi ‘ngôi sao lấp lánh’ tạm thời, nói khó nghe hơn thì, dღđ。l。qღđ đồ này thuộc về ai cũng không liên quan tới cô. Nếu biết điều thì cô mau quay về đi ngủ, nên làm thế nào thì làm cho đúng, tôi là vợ của lão vương gia, ‘ngôi sao lấp lánh’ cũng có phần của tôi. Bây giờ tôi muốn đi lấy cũng không ai ngăn được”.
Từ Nam Phương chớp mắt đã hiểu ra ý đồ của Tiểu An Nhân. Bà ta cũng đang nhắm vào gia sản nhà họ Hạ, xem ra lúc này bà ta đã có ý định bỏ đi. Ngẫm kỹ cũng dễ hiểu, con trai xuất gia, cháu trai bỗng dưng biến thành cháu người khác, lão vương gia dự định trao quyền thừa kế cho Thượng Quân Trừng, vì vậy Tiểu An Nhân cảm thấy mình ở lại bên cạnh lão vương gia cũng chẳng được lợi lộc gì nữa, nhân lúc nhà họ Hạ còn đang rối loạn, muốn mang theo chút của cải rồi bỏ đi.
“Ngôi sao lấp lánh” lại được phưoi bày lộ liễu như thế, bà ta sao có thể bỏ qua cơ hội?
Thế nhưng Từ Nam Phương vẫn giữ bà ta lại, ánh mắt sắc bén: “Tiểu An Nhân muốn những thứ khác, Nam Phương không xen vào. Nhưng khối thiên thạch này lão vương gia đã giao cho Nam Phương trông coi, đấy là nghĩa vụ của Nam Phương”.
“Á à, cô tưởng được tín nhiệm mà nghĩ mình được ngồi lên đầu người khác rồi sao?”, Tiểu An Nhân chột dạ giãy ra không được liền tức giận nói: “Khôn hồn thì buông tay ra, nếu không đừng trách tôi không khách khí”.
Từ Nam Phương biết rõ chỉ cần bà ta hô hoán lên thì đám vệ sĩ kia sẽ xông ra bắt láy mình, nhưng cô vẫn không sợ. hãi, ngược lại, lời đe dọa của Tiểu An Nhân càng khiến cô thêm kiên quyết. Cô cười khẩy nói: “Nam Phương chẳng qua chỉ là một cái mạng rẻ rúm, không so được với Tiểu An Nhân. Nếu như bị phát hiện ăn cắp ngọc thạch thì chẳng khác nào kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Tiểu An Nhân gọi bọn họ tới cùng lắm chỉ giết người diệt khẩu, Nam Phương dẫu sắp chết cũng phải đấu tranh đến cùng”.
Từ Nam Phương vừa nói vừa bĩu môi nhìn hai bên, Tiểu An Nhân quay ra nhìn theo, nhất thời phẫn nộ, hóa ra bên cạnh có một cái chuông báo động. Nếu bà ta có ý định bức ép Từ Nam Phương thì chỉ cần cô rung chuông, bà ta cũng khó mà gánh vác tội được.
Tiểu An Nhân đang do dự thì chuông báo động đã vang lên, ngay cả Từ Nam Phương cũng cả kinh. Cô thấy Tiểu An Nhân đã tức giận đến hai con người gay gắt nhìn mình.
Từ Nam Phương lập tức hiểu ra, chắc chắn là có người khác âm thầm nhúng tay, rung chuông báo động. Tiểu An Nhân như chim gặp cành cong, vội vã nhét khối thiên thạch vào tay Từ Nam Phương.
Thấy nhiều người đang lục đục kéo về phía này, bà ta la toáng lên: “Có kẻ trộm thiên thạch! Có người trộm đồ”.
Từ Nam Phương nheo mắt nhìn vẻ đắc ý trên mặt Tiểu An Nhân. Không ngờ bà ta ăn trộm không xong giờ lại quay ra gắp lửa bỏ tay người.
Sau khi Từ Nam Phương bị giải tới trước mặt lão vương gia, Tiểu An Nhân còn sai người đi khám xét phòng của cô, tìm ra được một chiếc nhẫn đính viên kim cương hai ca-ra, một viên đá mắt mèo, một sợi dây chuyền bằng ngọc cổ.
Chiếc nhẫn kim cương là của Tiểu An Nhân, những thứ còn lại là của Đại An Nhân. Từ Nam Phương làm gì không biết âm mưu đổ tội lên đầu mình của Tiểu An Nhân.
Từ Nam Phương chỉ một mực giữ im lặng, nghe Tiểu An Nhân trình bày với lão vương gia rằng ngửa đêm mất ngủ nên tới vườn bách thảo đi dạo, trông thấy Từ Nam Phương đi ra, tới tra khảo nhưng lại bị cô kháng cự, vì thế đã đưa cô tới đây, tóm lại là đảo lộn vai diễn của hai người.
Nghe những gì Tiểu An Nhân nói, dღđ。l。qღđ rõ ràng Từ Nam Phương là một kẻ ham của, tiếp cận lão vương gia là vì muốn vơ vét tìên bạc, thậm chí lừa lão vương gia lấy “ngôi sao lấp lánh” ra.
Từ Nam Phương dở khóc dở cười, cô chẳng thể ngờ sẽ bị Tiểu An Nhân dùng chiêu này để lật đổ, nhân chứng vật chứng đủ cả, bởi vì trong mắt cô chỉ có “ngôi sao lấp lánh”.
Lão vương gia tựa vào thành giường, tay cầm lấy khối thiên thạch, nhìn thẳng Từ Nam Phương đang đứng bên giường, hỏi: “Nam Phương, cháu không có lời nào bào chữa cho mình sao?”.
Từ Nam Phương lắc đầu, cười gượng: “Cháu bị người ta bắt tận tay, tang chứng vật chứng đủ cả, còn có thể biệng giải thế nào? Lão vương gia vừa mới khỏe lại, cũng đừng vì chuyện này mà lo nghĩ”. Ánh mắt cô dao động, đến lúc này vẫn còn nhớ tới sức khỏe của lão vương gia.
“Còn vờ vịt tốt bụng? Cô tưởng rằng làm vậy thì có thể coi như mọi chuyện chưa từng xảy ra sao?”
Tiểu An Nhân cho rằng Từ Nam Phương sẽ biện minh nên đã sớm nghĩ lý do phản bác, nhưng không ngờ cô chẳng có phản ứng gì, bà ta càng thêm chột dạ, không biết cô đang giở trò gì.
Tiểu An Nhân đương nhiên không biết Từ Nam Phương đang lùi một tiến hai, khiến lão vương gia không nổi giận, ngược lại sẽ nghĩ đến điểm tốt của cô. Ngẫm kỹ sẽ thấy, Tiểu An Nhân rõ ràng không lo lắng cho sức khỏe của lão vương gia, vào đây một lúc lâu mà chưa hề hỏi thăm tới. Đang đêm hôm khuya khoắt bị đánh thức, lão vương gia làm sao không hiểu trong lòng Tiểu An Nhân chất chứa cái gì chứ?
Lão vương gia nhìn Tiểu An Nhân hỏi: “Nửa đêm không ngủ, bà chạy tới đó làm gì?”.
Tiểu An Nhân sững người, không ngờ lão vương gia lại nhắm vào mình, trong lòng tuy phẫn nộ nhưng vẫn phải nén giận nói: “Tôi mắc chứng mất ngủ, chuyện này đâu phải vương gia không biết, tôi không ngủ được nên ra ngoài đi lại một lát cho thoải mái, như vậy có gì lạ đâu? Đâu như thanh niên khỏe mạnh mà tối đến lại không ngủ…”.
“Thôi được rồi.” Nghe Tiểu An Nhân lải nhải, lão vương gia cũng thấy phiền, “Gọi Hạnh Trừng thiếu gia đến đây”.
Lão bộc kinh ngạc, Thượng Quân Trừng dù đang ở thành phố T nhưng vẫn đang ở khách sạn, nhất là từ sau khi nghe lão vương gia nói muốn để mình thừa kế, anh lại càng không muốn bước chân vào vương phủ. Lão bộc khó xử, chỉ sợ đi gọi cũng không được.
Lão vương gia  dùng từ “bị đổ oan”, Tiểu An Nhân bất mãn: “Ý vương gia là tôi vu oan cho cô ta?”.
Lão vương gia không đáp, chỉ lặng yên ngồi chờ Thượng Quân Trừng tới.
Từ Nam Phương thầm nghĩ, lão vương gia vốn dĩ không tin cô trộm đồ, vậy thì lý do ông không vạch trần là muốn mượn gió bẻ măng, nhân lúc này dụ Thượng Quân Trừng tới.
***
Qủa nhiên, một lúc sau Thượng Quân Trừng tới, dღđ。l。qღđ sắc mặt uể oải, tóc tai rối bù.
Trong mắt Từ Nam Phương, trước giờ Thượng Quân Trừng là một người chú trọng vẻ ngoài, không ngờ hôm nay nghe tin cô gặp chuyện, anh chẳng kịp để ý tới cái gì đã lập tức chạy tới đây.
Thượng Quân Trừng vừa bước vào gian phòng của lão vương gia thì khối thiên thạch đột ngột phát sáng, tuy nhiên chỉ trong thời gian nắn hơn lần thứ hai, chớp mắt một cái đã trở về trạng thái ảm đạm ban đầu. Lão vương gia và Tiểu An Nhân đều không phát hiện ra, duy nhất Từ Nam Phương cảm nhận được rõ ràng, nhịp tim cô tăng nhanh, cả người nôn nao, nhưng ngay khi ánh sáng biến mất thì cô cũng trở lại trạng thái bình thường.
Từ Nam Phương kinh ngạc nhìn Thượng Quân Trừng, mỗi lần khối thiên thạch phát sáng, Thượng Quân Trừng đều có mặt. Đây là trùng hợp hay là tất yếu? Chẳng lẽ, ở kiếp này, điều kiện để khối thiên tạch biến đổi không phải thiên thời địa lợi mà là Thượng Quân Trừng?
Ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu, Từ Nam Phương hít mạnh một hơi, nhưng tất cả dường như một bức tranh thủy mặc, càng lúc càng rõ ràng.
Người có thể khởi động được khối thiên thạch là Thượng Quân Trừng sao? Nhưng, vì sao lại thế?
Đầu óc cô lúc này chỉ còn có “ngôi sao lấp lánh” và Thượng Quân Trừng, thể nên khi lão vương gia thuật lại cho Thượng Quân Trừng nghe cô bị người ta bắt quả tang như thế nào, cô vẫn thờ ơ như câm điếc.
Cô chỉ nhìn chằm chằm vào khối thiên thạch trong tay lão vương gia, mãi đến khi bị Thượng Quân Trừng đẩy một cái mới tỉnh táo trở lại. Cô trông thấy người đàn ông trước mặt đang hung dữ nhìn mình: “Sao cô lại làm thế hả?”.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.