Từ Nam Phương đi ra, trông thấy lão vương gia trong bộ áo dài rộng thùng thình, chân đi giày vải, không chống gậy, hai tay dang ra trong tư thếchuẩn bị vận động.
Bên cạnh lão vương gia là hai người hầu, một nam, một nữ. Người đàn ôngđứng trông nom lão vương gia, người phụ nữ trong tay cầm một hộp thức ăn và khăn mặt. Tiếng quát vừa rồi là của người hầu nam kia.
Lão vương gia không mấy chú ý đến tiếng quát của người hầu, mãi khi thấy Từ Nam Phương cầm chiếc bình đi tới hành lễ, ông mới ý thức được nơinày còn có người.
Có lẽ bầu không khí trong lành ở đây giúp tinh thần lão vương gia rấtphấn chấn, sắc mặt hồng hào, chẳng khác nào một ông cụ sáu mươi, bảymươi tuổi.
Người hầu kia không biết Từ Nam Phương, càng không biết vì sao cô lạixuất hiện trong vườn bách thảo. Ông ta hỏi: “Sao cô lại ở đây? Cô làngười mới tới à?”.
“Nam Phương là người hầu của tam phu nhân. Vì thấy sương sớm trong nàyrất trong lành, lại không có người nên tự ý vào”, Từ Nam Phương dè dặttrả lời, thái độ khiêm nhường mà không sợ hãi.
Cô ngẩng đầu, thấy người đàn ông kia sắc mặt không được tốt, có lẽ lúclão vương gia luyện tập không cho phép ai quấy rầy. Làm người hầu hẳn là phải tới trước xe, có ai trong này không, nhưng vì nghĩ giờ này trongvườn chẳng có ai nên họ mới lười đến kiểm tra.
“À, hóa ra là người của chi ba.” Nghe thấy Từ Nam Phương giới thiệu mình là người hầu của tam phu nhân, sắc mặt lão vương gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-mat-vuot-thoi-gian/1617724/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.