Sau đó, tôi đưa Tề Hữu khăn mặt và chỉ cho anh ấy lau khô. Áo quần của anh ấy đã ướt một nửa và kiểu tóc cẩn thận của anh ấy lúc này cũng đã xụ xuống, cả người anh ấy trông hơi lộn xộn.
Tôi đi lấy áo thun và quần cho anh ấy.
Anh ấy nhìn thấy hơi ngạc nhiên, tôi giải thích: "Một chiêu trò để che mắt, sống một mình như tôi là quá nguy hiểm."
Anh ấy nhận lấy quần áo và nhíu mày về phía tôi: "Khả năng phòng ngừa tốt."
Tôi tiếp tục lấy quần áo: "Nhà vệ sinh ở..."
Anh ấy đi thẳng vào nhà vệ sinh.
Căn nhà cũ này có một chút cấu trúc kỳ lạ, nhà vệ sinh được giấu bên trong và không dễ nhìn thấy.
Nhưng anh ấy rõ ràng là lần đầu tiên đến đấy...
Anh ấy cảm nhận được sự đứng im của tôi, quay lại hỏi tôi: "Tôi đi về hướng này à? Tôi có một đồng nghiệp cũng sống ở đây, cấu trúc có vẻ giống nhà bạn."
Phải, khi chúng tôi gặp nhau trong buổi gặp mặt cựu học sinh, anh ấy đã nói cho tôi biết điều này, anh ấy có một đồng nghiệp sống trong khu phố này.
"Đúng, cứ đi thẳng vào là thấy."
Trí nhớ gần đây của tôi có vẻ hơi lạ. Thậm chí trong công việc, tôi thường quên những việc mình đang phải làm.
Có lẽ là vì cái chết của Trương Bằng, nó làm tôi đặt áp lực lên mình gấp đôi.
Tôi cũng đi vào phòng ngủ để thay đồ, tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-mat-trai-tam-than/2897977/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.