Các bạn nữ đồng học đều tự thu hồi tầm mắt. Bọn họ bị ánh mắt của Lê Lạc nhìn cho làm mặt đỏ tai hồng. Ở đối diện, Tạ Uẩn Ninh khẽ ho nhẹ một tiếng. Lê Lạc lập tức quay đầu lại, nhe răng nhếch miệng cười cười. Bàn tay cô nhẹ nhàng vuốt nhẹ lên trên màn hình điện thoại di động. Lê Lạc chủ động mở ảnh chụp ra đưa cho Tạ Uẩn Ninh, bảo anh xem. Tạ Uẩn Ninh đón lấy chiếc điện thoại di động, nhìn về phía ảnh chụp trong màn hình điện thoại, đôi tròng mắt trừng to lên: "Em cùng với Thương Vũ?" Đây không phải là vô nghĩa sao? Lê Lạc gật đầu, cẩn thận từng ly từng tí hỏi Tạ Uẩn Ninh: ". . . Thày xem xong có cảm giác gì không?" Sắc mặt của Tạ Uẩn Ninh không thật là tốt, trong nháy mắt gần như là trầm xuống, nhìn thẳng vào Lê Lạc hỏi lại: "Em cảm thấy thế nào?" Giọng nói của Tạ Uẩn Ninh lại vừa như lạnh lùng, lại vừa như băng giá, giống như là chai Sprite được ướp lạnh, lại còn mang theo bọt khí. Lê Lạc vuốt vuốt tóc mái dưới cái trán, vừa chột dạ lại vừa buồn cười. Tạ Uẩn Ninh mở miệng lần nữa, giọng điệu đã khôi phục lại giống bình thường, bất quá cũng không có chỗ nào tốt: "Đó là lý do mà ai đó đã gửi đến?" Ôi chao? Tạ Uẩn Ninh lại có thể đoán được là đã có người gửi đến cho cô. . . "Em cảm thấy tôi sẽ tin tưởng là em đã cất chứa tấm ảnh chụp như vậy hay sao?" Tạ Uẩn Ninh nói với cô, giọng điệu thật chắc chắn cũng rất tự tin, rồi sau đó anh lướt qua trang ảnh chụp, trở về tới khung tinh nhắn tán gẫu. Quả nhiên, tấm hình này là được gửi đi từ một người nào đó không biết số điện thoại. Phía bên dưới tấm ảnh, còn có một câu giống như là uy hiếp: Tám giờ tối, đi đến trước hội sở thương vụ EL? Lê Lạc nhìn sang Tạ Uẩn Ninh, Tạ Uẩn Ninh đồng dạng nhìn lại Lê Lạc. . . Hội sở EL, nằm ở góc Đông Hồ của thành phố Lan. Đây là một nơi giải trí và kinh doanh tích hợp các nhà hàng hải sản, quán bar và câu lạc bộ giải trí… Tại sao lại gọi là hội sở thương vụ, đương nhiên là vì phải tiêu phí rất cao. Tóm lại sâm banh xì gà, đồ ăn ngon, gái đẹp, cái gì cần có đều có. Thời điểm Lê Lạc và Tạ Uẩn Ninh thành một khối cùng xuất phát, cô hỏi Tạ Uẩn Ninh: "Giáo sư, thày đã từng đi đến đó rồi sao?" Tạ Uẩn Ninh đáp lại cô: "Em cảm thấy thế nào?" Lê Lạc xác định trả lời: "Nhất định. . . chưa đi." Tạ Uẩn Ninh: "Sai." A! Cô thật sự là đã coi thường Tạ Uẩn Ninh rồi! Ngẫm lại cũng đúng, tuy tính cách cán bộ kỳ cựu của Tạ Uẩn Ninh thì vẫn thuộc về cán bộ kỳ cựu, nhưng anh cũng là một công tử ca danh tiếng ngất trời của thành phố Lan này, làm sao có chuyện anh chưa từng đi đến hội sở EL được chứ! Lê Lạc gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu ra rồi. Tạ Uẩn Ninh liếc dư quang nhìn sang bạn gái, giải thích một câu: "Tôi đi vào trong đó để ăn cơm. Ở đây hải sản làm cũng không tệ đâu." Đương nhiên, cũng đã từng uống rượu ở đây. Trước khi anh kết giao với Lê Lạc, Tạ Uẩn Ninh thỉnh thoảng cũng vẫn tham dự các buổi tụ hội do Tần Tử Khiêm tổ chức. EL này quả thật là một địa phương tốt để cho đàn ông tụ họp với nhau. "Sớm biết là như vậy, em nên để đến chiều tối nay đi vào trong đó ăn mới đúng." Lê Lạc nói. Tạ Uẩn Ninh không hề để ý cô. Lê Lạc trừng mắt nhìn, bởi vì cô cố ý đi trước để dò xét xem cứu cánh ra sao. Tạ Uẩn Ninh có chút không thoải mái. Nguyên bản Tạ Uẩn Ninh nghĩ rằng chỉ cần một mình anh đi gặp cái người thần bí kia là đủ rồi. Nhưng Lê Lạc nói khuyên bảo anh thật lâu, Tạ Uẩn Ninh mới yên lòng để cho cô một mình đi đến đó để gặp nhân. Đương nhiên, anh cũng phải đi theo. Lê Lạc thật sự rất hiếu kỳ, rốt cuộc người này là ai nhỉ? Kết hợp trên mạng, lấy chuyện xưa giữa cô và Thương Vũ để bôi đen tin tức của cô, nói ra như thế có da có thịt. Nếu như không phải là có một số việc có sự không khớp với nhau, Lê Lạc cũng đã hoài nghi người đó chính là Thương Vũ rồi. Bất quá cho dù hiện giờ Thương Vũ đã không còn tán gẫu nữa, hẳn là cũng sẽ không thể phát ngấy đến trình độ này. Nói ra bằng phương thức như vậy, không chỉ bôi nhọ đến cô, mà còn tô đen chính ông ta luôn. Đen hay không đen, Thương Vũ không biết. Bất quá gần đây Thương Vũ thật đúng là rất nhàm chán. Nhất là từ sau khi Tĩnh Di đền cập đến chuyện muốn ly hôn với ông. Thủ tục ly hôn của hai người cũng đã được thu xếp an bày. Rõ ràng việc cần phải làm có rất nhiều, nhưng Thương Vũ lại cảm thấy ngày càng không thú vị rồi. Nhớ tới một câu nói mà Tĩnh Di đã nói với ông: "Hai con người ở cùng nhau thấy thú vị, thì cuộc sống mới có thú vị." Như vậy, mấy năm nay cuộc hôn nhân của ông và Tĩnh Di đều dùng đến cụm từ không thú vị kia để hình dung chăng? Thương Vũ cảm thấy không phải như vậy. Tĩnh Di cũng không phải là một người phụ nữ không thú vị. Bà chỉ là rất an tĩnh, không có dày vò người ta giống như Tử Nguyệt, cũng không có sinh động giống như Thanh Gia kia. Đêm nay, Thương Vũ được lão tổng EL mời đến ăn cơm, rồi sau đó an bài một gian ghế lô ở trong tòa nhà màu trắng để cho ông nghỉ ngơi. Loại an bày kiểu vừa tận lực lại minh bạch này, Thương Vũ cơ bản trước thì tiếp nhận, sau đó lại lá mặt lá trái, trở mặt, không trung thực một phen. . . Nếu như ông trực tiếp cự tuyệt, thì thực sự vừa không thú vị lại vừa cứng nhắc. Thương Vũ nghĩ như vậy, nhưng cảm thấy có chút thất vọng… Một người đàn ông nếu gặp dịp thì chơi, nếu như đã mất đi hứng thú rồi, phỏng chừng thật muốn trở lại những gì cơ bản chân thực rồi. Ông chủ của EL lui ra ngoài, Thương Vũ cởi chiếc áo khoác tây trang ra, tựa vào sofa nhắm mắt nghỉ ngơi. Phía trước, bày đặt một ly rượu mà ông vừa mới uống xong. Tòa nhà màu trắng mà Thương Vũ đang nghỉ ngơi ở trong đó, là tòa nhà năm ở phía sau của nhà ăn và quán bar, là một dãy các tòa nhà tầng nhỏ theo phong cách nước ngoài, nối liền với vườn hoa to. Loáng thoáng, có thể nghe được tiếng người ồn ào tiếng ồn ào của quán bar phía trước. Không biết vì sao, trước mắt Thương Vũ càng không ngừng hiện lên hai khuôn mặt của hai người phụ nữ, Tĩnh Di Thanh Gia - Tĩnh Di Thanh Gia. . . Thương Vũ xoa nhè nhẹ lên cái trán, thẳng cho đến khi có một đôi lạnh lẽo như băng che trùm lên trên trán anh. Thương Vũ mở mắt ra, nhìn lên người ở phía trước, kêu lên một tiếng: "Thanh Gia. . ." Phản ứng lại một chút, Thương Vũ đã nhìnt rõ ràng người trước mắt, khóe môi nhếch lên cười, sửa lại cách xưng hô: ". . . Tử Nguyệt." Không sai, người đang ngồi ở trước mặt Thương Vũ chính là Chương Tử Nguyệt. Cô ta vừa từ trong phòng bao đối diện bước ra, trên người mặc bộ váy áo xinh đẹp màu đỏ chót, kiểu tóc vẫn để theo kiểu tóc ngắn phục cổ của hơn hai mươi năm trước. Nhang nhác vừa thấy, thật sự nhìn có chút giống với Lâm Thanh Gia năm đó. Hai người đã bao lâu không gặp, liệu người đàn ông này có còn nhớ đến Chương Tử Nguyệt cô nữa hay không? Chương Tử Nguyệt ngồi ở trên đùi của Thương Vũ, thân mình dán chặt lấy vòm ngực dày rộng rắn chắc của Thương Vũ, chu môi ghé vào bên tai của Thương Vũ nói: "Thương Vũ, ngài thật sự là đã hại em đến thật thê thảm. . ." Nhưng mà, cô ta lại vẫn cứ thương người đàn ông này như vậy. Người đàn ông này đã mang cô trải qua Thiên đường, rồi cũng đẩy cô ta tiến vào trong địa ngục. "Tử Nguyệt." Thương Vũ đẩy Chương Tử Nguyệt một cái. Rất nhanh, Thương Vũ phát hiện thân thể của mình có gì đó không thích hợp. Ông là đàn ông, hiểu rất rõ ràng địa phương không thích hợp kia đến từ đến từ nơi nào. Ánh mắt của Thương Vũ hoàn toàn lạnh xuống. Vẻ hàn ý trong mắt của ông giống như khối băng chợt vỡ tan vậy. Vẻ mặt đầy u ám khói mù, Thương Vũ mở miệng hỏi Chương Tử Nguyệt: "Là cô đã hạ thuốc đối với tôi, có đúng hay không?" Giọng nói phát ra trầm tĩnh, nhưng giọng điệu là khẳng định. Chương Tử Nguyệt tiếp tục trêu chọc Thương Vũ, Thương Vũ buồn cười đẩy Chương Tử Nguyệt ra. Chương Tử Nguyệt thu hồi vẻ phẫn hận trong mắt, nói với Thương Vũ: "Nếu như Tổng giám đốc Thương không vừa lòng đối với em, vậy bây giờ em đổi cho ngài một người khác nhé, có được hay không?" Chương Tử Nguyệt trở lại trong rạp, trả lại ghế lô phòng nghỉ này cho vị tam thu hoa quế mười dặm hoa sen (*) chân chính kia. (*) Nguyên văn Hán Việt: Tam thu quế tử, thập lý hà hoa. Dịch nghĩa: Tam thu hoa quế mười dặm hoa sen: Ý nói, quế ba năm vẫn còn vị cay, sen cách mười dặm vẫn ngửi thấy mùi thơm. Câu nó chỉ thái độ cố chấp của Thương Vũ. Ông ta chỉ có tình cảm đối với Lâm Thanh Gia, Chương Tử Nguyệt chỉ là thế thân của Lâm Thanh Gia. Hiện tại Lâm Thanh Gia đã xuất hiện, nên càng tỏ ra muốn xa cách đối với Chương Tử Nguyệt. . . . Cửa phòng ghế lô lại được người đẩy mở ra. Lê Lạc nhìn về phía người ở bên trong thấy chính là Thương Vũ, cô cảm thấy thực sự có chút kỳ quái rồi: "Thương Vũ, là anh sao?" Đồng dạng, không hề nghĩ tới người tới đây sẽ là Lê Lạc, Thương Vũ đưa tầm mắt nhìn qua bên kia, mở miệng nói: "Là tôi đây. . . Thanh Gia."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]