Phía dưới núi Tây Sơn có một con đường quốc lộ đua xe. Đường quốc lộ này có quy cách cao, chuyên môn dùng để cho các trận đấu của các tuyển thủ đua xe tốc độ cao. Lê Lạc chở Lâm Hi Âm, dẫm mạnh xuống chân ga, tốc độ xe và số vòng quay trong một giây đã quay một nửa. Lê Lạc nhẹ nhàng chuyển phương hướng vô lăng. Lâm Hi Âm kêu lớn thành tiếng, cả người bị văng sang bên phải. "Năm đó chị và ba mẹ đã nói chuyện với nhau một cuộc điện thoại, đến cùng đã nói cái gì?" Lê Lạc lại hỏi. Lâm Hi Âm cả người phát run, cắn môi, không nói gì. Lê Lạc lại hung ác nhấn ga. Chiếc xe thể thao chạy về hướng bên kia, chạy đến đây liền quẹo thật nhanh, Lâm Hi Âm bị văng sang bên trái. "Cuộc điện thoại cuối cùng kia, đến cùng đã nói đến chuyện gì rồi !" Lê Lạc lại hỏi, đôi mắt đỏ lên, nước mắt cũng sắp trào ra đến nơi rồi. ... Tạ Uẩn Ninh lái xe lên Tây Sơn. Quả thực anh đã đoán không có sai. Qua ánh sáng đèn chiếu xa xa ở phía trước, d∞đ∞l∞q∞đ anh đã nhìn thấy được chiếc xe thể thao màu trắng của Lê Lạc... Tạ Uẩn Ninh đề cao tốc độ đuổi theo xe bạn gái trước. Xe thể thao có tốc độ rất nhanh. Bình thường đang chạy nhanh liền quay ngược trở lại, tựa như là không kiểm soát được vậy. Nhưng mà qua đó cũng có thể thấy được, xe đã được người lái xe khống chế rất tốt. Xe chạy như vậy là do người ở bên trong đã cố ý lái cho xe chạy thành ra như vậy. Mọt dự cảm bất hảo đột nhiên phát sinh. Lần đầu tiên Tạ Uẩn Ninh cảm nhận được tư vị của sự sợ hãi. Anh biết Lê Lạc đã từng chơi đua xe, kỹ thuật lái xe của cô rất tốt. Chỉ là khi nhìn thấy bạn gái ở trước mặt anh đang cho xe chạy với tốc độ kinh người cùng với phương thức như vậy, Tạ Uẩn Ninh thật sự nhìn xem mà thấy ghê người. Anh chỉ có thể đuổi theo Lê Lạc, nghĩ biện pháp để khống chế được chiếc xe thể thao màu trắng đang chạy như bay kia Giờ này khắc này, Lê Lạc ép hỏi Lâm Hi Âm cảm xúc cũng giống như cô đang lái xe vậy, phẫn nộ, vặn vẹo, mạnh mẽ, đồng thời cũng yếu ớt không chịu nổi. Cô đổi các phương thức bức bách Lâm Hi Âm nói ra chân tướng. Cô muốn biết, đến cùng bởi vì sao cha mẹ mình lại bị xảy ra tai nạn xe cộ, nội dung cuộc trò chuyện cuối cùng kia là cái gì. Hai vấn đề này chính là điểm gút mắc cuối cùng ở trong lòng Lê Lạc, giày vò lấy cô, nhưng đồng thời lại cho cô một sức mạnh cực kỳ lớn lao. Cũng giống như vậy, chân tướng tai nạn xe cộ năm đó cũng chính là một bóng ma ở trong lòng Lâm Hi Âm, được Lâm Hi Âm chôn dấu ở tận đáy lòng, ở một nơi sâu nhất. Nếu như không phải bị mở ngực lấy tim, để mở ra nỗi lòng của mình, Lâm Hi Âm thực sự không muốn đáp lời lại với Lê Lạc. Cha mẹ không phải chết bởi vì Lâm Hi Âm, mà là bởi vì bọn họ đi đón người con gái mà bọn họ đã thân sinh ra, cho nên mới bị chết... Cứ như thế, suốt hai mươi nhăm năm qua, Lâm Hi Âm đều vẫn thường nói với bản thân như thế này, cho nên bà ta cũng hận Lâm Thanh Gia! "Lúc đó đến cùng ba ba đã nói với chị cái gì!" Lê Lạc cuối cùng hỏi Lâm Hi Âm. Lâm Hi Âm không hề trả lời. Tốc độ xe lại được nâng lên. Đằng sau vang lên hai hồi tiếng còi xe, cùng với ánh đèn sáng ngời xa xa ở phía sau. Lê Lạc căn bản không tâm tư cố kị xem xem chiếc xe chạy phía sau là ai. Cô chỉ là chú ý cho xe chạy nhanh về phía trước. Phía trước là khu vực đường đua xe rồi. Lê Lạc lại dồn sức đánh quẹo thật nhanh, Âm toàn bộ tâm can phế phủ của Lâm Hi đều muốn phun ra rồi. Rốt cục, Lâm Hi Âm nói ra: "Ba ba gọi điện thoại nói... Nói nói nói..." Lê Lạc có chút thất thần rất nhỏ. Đột nhiên, như bị mất đi lý trí, Lâm Hi Âm liền đoạt tay lái của Lê Lạc, dùng sức hung hăng đẩy Lê Lạc hướng sang bên kia. Xe thể thao mạnh mẽ bay ra bên ngoài - - Thời điểm phát sinh ra toàn bộ sự cố, Tạ Uẩn Ninh cùng Lê Lạc chỉ cách nhau khoảng độ năm mươi mét. Tạ Uẩn Ninh là tận mắt nhìn thấy xe thể thao của Lê Lạc đã chân chính bị mất đi phương thức khống chế, bay ra ngoài. Thẳng cho đến lúc truyền đến một tiếng vang thật lớn, liền ngừng lại. Cuối cùng nháy mắt một cái, trái tim của Tạ Uẩn Ninh giống như bị nhận lấy một cú kích thích nghiêm trọng, liền như muốn ngừng đập. Xe thể thao đã phá tan lan can phòng hộ, đâm vào một thân cây, khiến cho cái cây này gần như bị đổ nghiêng đi. Nhưng may mắn là do đâm vào cái cây này, nên chiếc xe thể thao của Lê Lạc mới có thể ngừng lại. Bằng không, cả chiếc xe thể thao kia đều sẽ bị rơi vào trong hồ lớn. Bởi vì, phía dưới chính là hồ Lãm Nguyệt của thành phố Lan. Tạ Uẩn Ninh cho xe ngừng lại ở bên cạnh. Anh mở cửa xe ra, lảo đảo xuống xe, cấp tốc tiến lên phía trước. Tiếp đó cửa xe phía trước cũng đồng dạng được mở ra. Hồn phách giống như bị mất đi giờ đã trở lại, Tạ Uẩn Ninh phảng phất cảm thấy mình như cũng đã sống sót sau khi trải qua tai nạn. ... Ánh trăng trong veo, hết thảy hết thảy, phảng phất như có cái gì đó ưu ái. "Hi Âm... Mẹ van cầu con, hay chăm sóc tốt cho Thanh Gia... Giúp mẹ chăm sóc tốt cho Thanh Gia..." Đây chính là một câu nói cuối cùng mà mẹ Lâm đã lưu lại ở trên cõi đời này sau khi tai nạn xe cộ phát sinh năm đó. Lê Lạc rất muốn biết, nhưng Lâm Hi Âm thì lại không muốn nói ra lời nói này.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]